Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1254 : Gặp lại người xưa- lâm kinh hương

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Nghe được âm thanh quen thuộc này, thiếu nữ đột nhiên chảy nước mắt nói:



“ Là muội, muội là Hương nhi đây.”



Xuân Đức nghe thấy cái tên này cũng có chút quen quen, dù sao thời gian hắn ngủ say cũng mấy chục năm rồi nhiều cái cũng quên, sau một lúc thì trong não hắn chợt hiện lên một thân ảnh bé tí, luôn đi theo Mộng Vân.



Nhưng hắn vẫn có phần không quá dám chắc nói:



“ Cô bé là Lâm Kinh Hương, muội muội của tên đầu đất Lâm Thừa Vũ có đúng không?”



Lâm Kinh Hương thấy Xuân Đức rốt cuộc cũng nhận ra mình thì lau đi nước mắt, vừa mừng vừa tủi nói:



“ Đúng là muội, huynh rốt cuộc cũng nhận ra muội rồi.”



Bóng Ảnh ở bên cạnh nhìn Lâm Kinh Hương cảm khái nói:



“ Tiểu nha đầu năm xưa cũng lớn vậy rồi. Đúng là thời gian trôi qua thật nhanh à. ”



Xuân Đức cùng với hai người Long Sát cùng Nguyên Ma đều ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ, bọn họ còn không biết là tên này đang nói ý.



Xuân Đức phất tay một cái, mấy trăm cái ấn ký đang lơ lửng trên không trung đồng thời bay vào bên trong ấn ký “ lam nguyệt” trên mu bàn tay hắn. Sau đó nhìn qua ba đứa đệ đệ của mình nói:



“ Được rồi, tự chia nhau mà ăn. Ca có việc cần nói với Tiểu Hương.”



Hắn nhẹ phất tay, Lâm Kinh Hương cùng với quan tài băng đều lăng không bay lên, tiếp sau đó ba người đồng thời biến mất.



Bóng Ảnh nhìn thấy Xuân Đức đã rời đi thì cười hắc hắc, hắn lúc này nhìn qua hai tên khác nói:



“ Thi thể ta 4 thành hai người các ngươi 6 thành, các loại tiên bảo thì để cho Vô Địch lão ca. Mọi người có ý kiến gì không?”



Hai người Long Sát cùng Nguyên Ma đều đồng thời gật đầu nói:



“ Cảm ơn nhị ca.”
Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc lúc này cũng bắt đầu có một ít tia máu, qua không bao lâu thì đã hông nhuận phơn phớt, nhìn mà chỉ muốn cắn một cái.



Cơ thể gầy yếu cũng giống như được bơm lên, nhanh chóng phình lên, lớp da đang nhăn nheo cũng trở nên căng mịn.



…….



Không qua bao lâu thì thân thể của Hải Băng liền có ứng, các ngón tay bắt đầu giật giật nhẹ nhẹ, mí mắt cũng là như vậy, qua không được bao lâu thì nàng một lần nữa chậm rãi mở mắt ra.



Có lẽ đã rất lâu rồi nàng không có tiếp xúc với ánh sáng, nên chỉ là một chút ánh trăng dịu nhẹ trên cao cũng khiến cho nàng nhíu mày lại nhưng rất nhanh nàng liền có thể thích ứng.



Lúc nàng nhìn thấy Xuân Đức thì cứ đơ ra, nước mắt bắt đầu chảy xuôi, khuôn mặt nàng hiện lên sự cô đơn. Nàng run rẩy đưa bàn tay ra xoa lấy khuôn mặt Xuân Đức, vừa thều thào nói:



“ Người khác nói ta mang vận rủi cho người khác, vốn là ta không tin nhưng giờ ta tin rồi, tất cả người thân của ta đều rời xa ta, ngay cả ngươi cũng rời xa ta nhưng mà trước khi chết, ở trong mơ lại được nhìn thấy ngươi ta vui lắm.. hức..hức..”



Nói đến đây thì nước mắt Hải Băng trào ra mãnh liệt, lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng, nàng liên tục nấc lên rồi khóc.



Tiếng khóc của nàng tuy không lớn nhưng giữa đêm khuya thanh vắng lại đặc biệt rõ ràng. Đang ở bên trong tu luyện, Kinh Hương nghe được tiếng khóc này thì vội ngừng lại tu luyện chạy ra ngoài.



Nhưng nàng còn chưa chạy ra ngoài thì lại nghe được Hải Băng nói, bước chân nàng thoáng dừng lại:



“ Thiên cô sát tinh, ta đáng ra nên chết đi không nên sống trên đời làm gì. Mẫu thân ta, Giang thúc, tất cả mọi người tốt với ta đều vì ta mà chết đi, người cũng vậy. Sư phụ,người có hận ta không, nếu có kiếp sau ta nguyện làm mọi thứ để trả nợ cho mọi người.”



Kinh Hương đang nấp ở một bên nghe được mấy lời bi ai kia thì cũng cảm thấy trong lòng chua xót. Nàng vốn muốn ra ngoài an ủi Hải Băng nhưng cuối cùng lại ngồi ở trong một góc tối, ôm đầu gối mà khóc.



Về phần Xuân Đức thì hắn không cảm thấy cái gì bi thương cả, hắn cho rằng phụ nữ luôn đa sầu đa cảm, luôn thích suy nghĩ lung tung như vậy.



Thế ra hắn điểm tay lên mi tâm của Hải Băng, một đạo linh quang bay vào trong đầu nàng khiến cho cô nàng trong nháy mắt ngất đi.



Xuân Đức thấy vậy thì nói:



“ Ngày mai trời lại sáng, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn thôi.”