Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1255 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Một tuần sau.



Lúc này cả Vọng Thần Lâm phạm vi mấy chục triệu dặm vuông đã bị hoàn toàn phá hủy, vì để tìm dấu vết của đám người Mộng Vân hắn cũng không ngại tìm tòi nơi đây mấy lần, mãi cho tới khi đã xác định được mấy người Mộng Vân không còn ở nơi này nữa thì hắn mới buông tha. 



Cũng trong thời gian này, mấy người Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma còn giết thêm được mấy chục tên mang trên người ấn ký.



Xuân Đức hấp thụ những ấn ký kia, cuối cùng ấn ký của hắn cũng thuế biến lần thứ 2, ấn ký thành công lên cấp 3. Năng lượng bên trong ấn ký được bổ sung 100%. Phẩm chất của “ thần dịch lực” bên trong ấn ký kia càng thêm tăng cường, càng thêm cô đọng.



Nếu tách riêng ra so sánh thì giữa bổn nguyên chi lực của hắn hiện tại cùng thần dịch lực này đẳng cấp cách biệt quá xa nhưng nếu là về sau, hắn cũng bước vào hàng tôn cấp thì thứ này lại không đủ nhìn rồi. Có điều bây giờ thứ này đối với hắn vẫn là thứ tốt.



Lại mất thêm vài ngày nữa để Xuân Đức có thể hoàn toàn hấp thu thần dịch từ bên trong ấn ký, dung nhập vào bên trong bổn nguyên chi lực của hắn, từ đấy “ Long Nguyên” của hắn sử dụng càng thêm mạnh mẽ.



[ Nhắc lại một chút:Bổn nguyên lực lượng, lực lượng căn bản. 



Bổn nguyên lực của Xuân Đức là trời ban cho không cần phải tu luyện. Vừa sinh ra liền có không cần phải trải qua quá trình ngưng kết, theo sự phát triển của hắn càng về sau càng mạnh. Nếu có thêm tu luyện nữa phát triển càng nhanh.



Pháp nguyên: Một loại năng lượng hình thái, ở địa vực bất đồng tên gọi bất động, chủng tộc bất đồng tên gọi khác nhau ví như yêu tộc gọi yêu nguyên, tu sĩ nhân tộc ở tiên giới gọi là tiên lực... 



Xuân Đức mang thân thể Địa Ngục Thiên Long gọi là Long nguyên. Long Nguyên của Xuân Đức cũng không cần tu luyện giống như tu sĩ khác mà là từ bổn nguyên lực diễn sinh mà ra. Có thể trực tiếp sử dụng bổn nguyên chi lực nhưng lúc khôi phục rất tốn thời gian.]



- --o0o---



Ngày thứ 10 kể từ khi Xuân Đức dừng chân tại Vọng Thần Lâm.



Buổi sáng ngày hôm đó Xuân Đức sau khi đã xác định đám người Mộng Vân đã rời đi nơi đây thì cũng không lưu lại nơi này nữa, mà đi tới tụ hợp cùng với hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan.



Lúc hắn quay trở lại thì hai người kia đã sớm đứng ngồi không yên, khi thấy hắn đi tới thì liền tiến lên cung kính chào hỏi:



“ Đại nhân, người tốt.”



Xuân Đức nhìn hai người khẽ gật đầu, sau đó lại kéo hai người Hải Băng cùng Kinh Hương lại giới thiệu.



“ Hai cô gái này đều là người hữu duyên với ta, sau này nếu không có ta tại thì các ngươi nhớ chiếu cố hai cô bé này giùm ta.”
Hải Băng hướng về phía Mộc Lan hỏi:



“ Lan tỷ, tỷ so với sư tôn thì ai lợi hại hơn, sư tôn ta tuy rất lợi hại nhưng hẳn là không thể nào cùng với một trong mấy người mạnh nhất đại lục so sánh được rồi.”



Mộc Lan âm thầm đổ mồ hôi, nàng len lén nhìn Xuân Đức thấy hắn không có phản ứng gì thì mới nhẹ thở ra, nàng nhìn xem Hải Băng hiện tại hẳn là còn chưa biết thân phận cùng sự đáng sợ của Xuân Đức rồi.



Mộc Lan cố làm ra vẻ tự nhiên nói:



“ Bình thường thì ngang tay nhưng nếu đánh thực sự thì sư phụ muội vẫn là hơn tỷ một chút.”



Hai Băng nghe vậy thì chạy tới bên cạnh Xuân Đức ôm lấy cánh tay hắn cười nói:



“ Sư phụ, người thật lợi hại, đệ tử yêu người chết đi được.”



Xuân Đức nghe xong thì trên trán xuất hiện mấy vạch đen, hắn một tay đẩy Hải Băng qua một bên nói:



“ Không đùa nữa, làm quen xong rồi thì chúng ta liền rời đi nơi này.”



Hải Băng cười hì hì nói:



“ Sư phụ thật lạnh lùng à, mà làm sao sau bao nhiêu năm rồi mà sư phụ không có già đi chút nào vậy, bây giờ nhìn sư phụ còn trẻ hơn cả Băng Nhi nữa. Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng ta là tỷ muội ”



Xuân Đức gõ lên đầu Hải Băng một cái, giả bộ tức giận nói:



“ Nha đầu chết tiệt, lắm chuyện. Không lớn không nhỏ gì hết.”



Ở một bên Kinh Hương nhìn thấy vậy thì trên mặt xuất hiện nụ cười, nàng cũng đã thật rất lâu rồi mới thấy Hải Băng tỷ của nàng nở nụ cười. Trong lòng nàng cũng không khỏi vui lây.



Về phần Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan thì cười không nổi, cứ mỗi lần bọn họ nhìn thấy Xuân Đức là không tự chủ nhớ về cảnh tượng trước kia.



Nhớ về còn sinh vật bá chủ khổng lồ kia, một ánh mắt của sinh vật đó cũng khiến cho bọn họ hô hấp đình trệ. Lúc này bọn họ chỉ sợ Xuân Đức lại phát tác, bọn họ thầm nghĩ nếu như lúc này Xuân Đức mà tức giận thì cả cái Phong Linh Đại Lục này liền xong đời.