Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1446 : Giết chóc tạm ngưng ma giới thẳng tiến
Ngày đăng: 17:58 30/04/20
Nhìn thấy vạn kiếm cùng đánh tới, sắc mặt lão giả thoáng hơi chút thay đổi nhưng ngay sau đó lại khôi phục nguyên dạng, hắn khẽ hừ lạnh nói:
“ Ỷ vào bảo vật mạnh hơn sao nhưng mà chỉ dựa vào bấy nhiêu đó thì ngươi vẫn là phải chết mà thôi.”
Nói xong lời này, lão giả nâng chiến kích trong tay giơ lên thật cao, từng cái từng cái phù văn quái lạ màu vàng như bồ công anh từ trên thương long không ngừng bay ra, ở trên không trung tỏa ra kim quang vạn trượng.
Con mắt của lão giả ngưng lại, hàn khí lạnh thấu xương hiện lên,long thương cầm trong tay dần dần đánh xuống, hóa xuất vô số đạo tàn ảnh, động tác của hắn vô cùng chậm chạp cùng nhẹ nhàng nhưng lại theo một vận luật thiên địa nào đó vô cùng kỳ diệu.
Đầy trời long ảnh trực tiếp đụng độ cùng với vạn kiếm. Trong sát na hai bên chạm vào nhau, hai bên giằng co được một chút thì vạn kiếm liền bị xoắn nát hóa thành đầy trời ma khí, hai bên va chạm với nhau hình thành nên khổng lồ năng lượng bạo tạc, đồng thời sinh ra kinh thiên tiếng nổ.
“ Ầm ầm ầm….”
Bầu trời triệt để vỡ tan vỡ thành từng mảnh, vô số mảnh vụn không gian rơi rụng, từng cái khe không gian đen ngòm hiện ra, vào thời khắc này phảng phất toàn bộ thế giới đều đi tới cuối con đường sinh mệnh.
Đám người ở nơi xa nhìn thấy cảnh này thì trái tim câu hàn, nội tâm phát lạnh, bọn họ lúc này cảm thấy thật hối hận khí ở nơi này nhìn xem đại chiến, có điều không ai bản thuốc hối hận cả.
Một khi sai chính là vạn kiếp bất phục, bọn họ bị năng lượng cuồng bạo kia cuốn tới, trong nháy mắt liền triệt để hóa thành tro bụi, không có một ai kịp kêu lên bất kỳ âm thanh nào cả, dù có kịp kêu lên thì âm thanh của bọn họ cũng bị tiếng nổ do chiến đấu giữa hai tên đại năng áp đi.
Vào giờ khắc này ma vân bốn phía từ lâu biến mất không còn tăm hơi, nhưng bầu trời nơi đây vẫn như cũ là một mảnh u ám, mờ mịt, bởi vì ở bầu trời lúc này đang hiện ra một hắc động cực lớn, từ bên trong hắc động kia sản sinh ra lực hút khổng lồ,nó cuốn tất cả mọi thứ vào bên trong.
Cùng lúc này bên trong vòng xoáy kia vọng ra âm thanh oán độc.
“ Nhân tộc đáng chết, người đợi đấy, đợi bản thể ta đến chính là ngày chết của ngươi.”
Lão giả nghe vậy thì cười lớn nói:
“ Chúng ta ở đâu chẳng giống nhau, ở tiên giới chẳng phải luôn là như vậy, có khi nào mà không phải nguy hiểm ngay bên người, có điều lâu rồi cũng quen thôi. Mà lần này chưa kịp đưa cô về gặp người nhà, thật có lỗi quá.”
Mộng Vân lắc đầu nói:
“ Không trách ngươi, tình huống liên tục biến đổi, ngươi cũng đâu có biết trước được, lần này đi không biết bao giờ mới có thể quay về.”
Xuân Đức nhếch môi cười nói:
“ Nhanh thôi, rất nhanh liền có thể quay về. Tin ở ta đi, ta đã lừa cô bao giờ đâu.”
Mộng Vân nghe hắn nói vậy thì gật gật đầu, nàng ôn nhu nói:
“ Ừ. Ta tin ở ngươi.”
……
Ở bên ngoài.
Vòng xoáy thời không kinh khủng liên tục khuếch đại, không bao lâu thì đã có diện tích lên mấy triệu dặm, nó hút tất cả mọi thứ vào bên trong.
Nguyên cả Thiên Hành Châu tất cả mọi thứ, dù là tu sĩ, hải tộc, yêu ma, ngay cả đất và nước cũng bị cái vòng xoáy trên kia hút vào.
Thời gian giằng co đúng một tiếng đồng hồ, một tiếng đồng hồ sau, Thiên Hành Châu, đại châu lớn nhất của Trấn Ma Cổ Vực đã bốc hơi khỏi tiên giới.