Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1494 : Cá Lớn Lại Chạy
Ngày đăng: 17:58 30/04/20
[ Hôm nay chỉ có một chương. Tác bận đi qua bên sin giải quyết công việc, công việc ổn sẽ tiếp tục viết. Cuộc đời chỉ có sống, đi làm và trả nợ, thật mệt mỏi các đạo hữu à.]
- --o0o---
Xuân Đức lúc này,trong nháy mắt xác định mục tiêu cần ra tay, mục tiêu hắn nhắm tới chính là tên Hống. Tên này có được tu vi Tinh Đế Cảnh tứ trọng như Tiểu Hắc nên lúc trước kiêu ngạo vô cùng, không quá xem trọng Tiểu Hắc, lúc ra tay cũng thiếu đề phòng nên lúc Long Sát bất ngờ xuất hiện liền khiến cho tên này ăn một cái quả đắng.
Song nguyệt ma đồng hiện ra, hai mắt của Xuân Đức biến thành Huyết Nguyệt, từ bên trong mắt hắn bắn ra hai luồng huyết quang. Cùng lúc đó trong miệng Xuân Đức khẽ nói:
" Nhị thức tinh thần - Sự hỗn loạn tàn phá."
Thanh âm vừa dứt, con Băng Chúc Long tên Hống liền hét thảm một tiếng.
" Á…."
Có điều hắn chỉ vừa hét lên một tiếng thì liền im bặt mà dừng, vì lúc này đây Xuân Đức tiếp tục sử dụng công kích linh hồn đối với hắn.
Để đạt được hiệu quả nhất kích tất sát, Xuân Đức cũng không tiếc tự thương tổn bản thân mà trong một khoảng thời gian cực ngắn liên tục phát động hai lần.
"Nhất thức tinh thần - Tinh nguyệt phong bạo"
Nhị thức tinh thần - Sự hỗn loạn tàn phá cũng không phải là đòn công kích thuần túy mà chỉ là công kích phụ trợ làm suy yếu phòng ngự linh hồn địch nhân, tiếp đó Nhất thức tinh thần - Tinh nguyệt phong bạo mới chính là đòn sát thủ.
Ngày vào lúc Xuân Đức sử dụng Nhất thức tinh thần - Tinh nguyệt phong bạo thì ở bên ngoài thân thể Hống hiện lên bạch quang màu sữa, hiển nhiên đây là tác dụng của bảo vật trấn hồn trên người hắn,tự hộ chủ khi chủ nhân gặp nguy hiểm.
Có điều bạch quang màu ngà sữa kia vừa hiện lên thì liền bị vỡ vụn, biến thành tinh quang tiêu tán đi mất.
Cùng lúc ánh sáng màu ngà sữa kia vừa tan biến thì cả cái đầu của Hống lập tức nổ tung.
"Ầm…"
Dịch óc trắng hồng cùng với vụn xương bay loạn khắp nơi. Thân thể của hắn đang từ trạng thái nhân loại lúc này biến về thân thể một con Băng Chúc Long khổng lồ dài mấy chục dặm,tất cả mọi bộ phận khác của nó đều hoàn hảo duy chỉ có cái đầu là không có.
" Ầm ầm…"
- --o0o---
Tại một nơi khác.
“Phúc phúc…”
Hai người Tần cùng Ngao thoát ra khỏi khe hở không gian, bọn họ xuất hiện bên trên một cái thảo nguyên mênh mông, mới đi ra ngoài thì cả hai đã nhịn không được mà cùng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của hai người lúc này trắng bệch, khó coi vô cùng.
Nhìn lại thân thể, thấy bản thân đã biến thành một lão nhân gần đất xa trời thì sắc mặt vốn đã khó coi này càng khó coi thêm vài phần.
Lúc này đây Tần nhìn qua bên phía Ngao hỏi:
“ Ngao huynh không việc gì chứ?”
Nghe Tần hỏi thì Ngao có phần tức giận nói:
“ Ngươi nhìn còn không biết sao, ngươi cảm thấy bộ dạng của ta lúc này có giống kẻ không việc gì không, mất đi phân nửa thọ nguyên cùng tổn hại hai kiện bản mệnh bảo vật ngươi cảm thấy ta không có việc gì được sao?”
Cảm nhận được sự bất mãn cùng tức giận trong lời nói của Ngao thì Tần vội khuyên:
“ Ngao huynh chớ tức giận, tổn thất của Ngao huynh lần này tiểu đệ sẻ toàn bộ bồi thường, chỉ mong Ngao huynh có thể một lần nữa giúp tiểu đệ mời viện thủ đến giết chết mấy người kia.”
Ngao nghe vậy thì giận quá mà cười:
“ Ngươi lại vẫn muốn kéo ta xuống nước, hừ, ta cũng không phải đồ ngu biết không thể làm còn cứ như vậy đâm đầu vào làm, ta nói cho ngươi biết Tần, tổn thất của ta lần này ngươi chắc chắn phải hoàn đủ bằng không đứng trách ta không nể tình xưa, còn nữa về sau ta với ngươi đường ai nấy đi, không ai liên quan tới nhau.”
Nói xong thì Ngao liền đứng dậy, hóa thành một đạo độn quang rời đi. Trước khi đi hắn còn nói:
“ Trong vòng ba ngày tốt nhất ngươi nên mang đầy đủ những thứ đã hứa cho ta, qua ba ngày nếu còn không thấy thì đừng trách lúc đó vì sao ta nhẫn tâm.”
Nghe được mấy lời uy hiếp này thì sắc mặt Tần phát lạnh, ánh mắt hắn nhìn theo phương hướng Ngao rời đi hiện lên sát khí mãnh liệt, có điều sát khi kia rất nhanh liền bị hắn thu liễm, hắn “hừ” lạnh một tiếng sau đó cũng không nói gì thêm, tiếp đó hắn hóa thành một đạo ánh sáng chọn phương hướng ngược lại với Ngao mà bay đi.