Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1495 : Lại nhức đầu

Ngày đăng: 17:58 30/04/20


Xuân Đức cùng với Tiểu Hắc vốn đang trên đường đi tìm hai người Vô Vô cùng Niệm Niệm nhưng bất ngờ, trên đường đi bọn hắn lại gặp trời mưa.



Nếu là Tiên Giới thì mưa cũng chỉ là bình thường mà thôi nhưng ở Ma Giới lại khác, nơi này quanh năm khô hạn không hề có một giọt mưa, ngày hôm nay đột nhiên lại xuất hiện mưa lớn như vậy hẳn là có điềm báo cho tương lai sau này. 



Bay trong mưa, cảm thụ cái lạnh cái lạnh thể xác mà đau trong lòng, Xuân Đức không khỏi nhíu mày, hắn có thể nhận thấy nước mưa này vô cùng đặc biệt, ở bên trong mỗi giọt mưa đều ẩn chứa một loại ly biệt chi ý, khiến cho người dính phải không khỏi cảm thấy bi thương dâng lên trong lòng.



Liếm liếm mấy giọt nước mưa còn dính trên môi, Tiểu Hắc nói:



“ Xem ta thời kỳ hỗn loạn lại sắp bắt đầu rồi? Nhanh như vậy mà gần 100 vạn năm lại đi qua.”



Xuân Đức thì lại không có nhiều cảm xúc như Tiểu Hắc, hắn nhếch môi lên cười tà mị nói:



“ Hỗn loạn thời kỳ bắt đầu cũng chính là thời kỳ cũng chúng ta bắt đầu, thiên đạo hỗn loạn, vận mệnh đổi dời. Không ai có thể ngăn cản được bước tiến của chúng ta. Chỉ hy vọng thời khắc đó đến nhanh một chút.”



Tiểu Hắc nghe được Xuân Đức nói thì đột nhiên cảm thấy trong lòng dấy lên một cổ xúc động khó hiểu, hắn theo bản năng nói ra một câu.



“ Không biết ngày chủ nhân bước lên đỉnh cao thì Tiểu Hắc ở nơi đâu.”



Nhìn qua Tiểu Hắc, nhìn cái bộ dạng lo được lo mất của hắn lúc này thì Xuân Đức cười nói:



“ Ngày đó chắc chắn sẽ có Tiểu Hắc ngươi ở bên.”



Một câu này của Xuân Đức nhìn như rất tùy ý, nhìn như rất bình thường nhưng lại không khác gì một liều thuốc an thần dành cho Tiểu Hắc, nghe được lời hắn nói thì vẻ mặt của Tiểu Hắc chợt biến, sau một lúc hắn mới nói:



“ Cảm ơn chủ nhân.”



Xuân Đức nghe vậy thì vỗ vai Tiểu Hắc vài cái sau đó cười lên “ ha hả”, tiếng cười của hắn vang vọng khắp bầu trời, mặc dù hai người đã đi rất xa nhưng tiếng cười vẫn còn quanh quẩn nơi đây.




“ Vậy sao? Thật đáng tiếc à.”--- Xuân Đức có phần ủ dột nói.



Nhưng vào lúc này Niệm Niệm lại nói:



“ Vô Tà huynh, ta có một cách này giúp cho đạo hữu có thể lấy được tư liệu của Táng Thần Uyên. Có điều phương pháp này có hơi chút…”



Còn chưa để nàng nói xong thì Xuân Đức liền cướp lời:



“ Cách gì nói đi, ta còn có cái gì không thể không làm được.”



Niệm Niệm nghe vậy thì khẽ mỉm cười nói:



“ Thực ra cách này phải khiến cho Vô Tà đạo hữu phải chịu ủy khuất một chút. Là thế này, tư liệu của Tàng Thần Uyên thì chỉ có các thế lực siêu cấp ở Cao Vực mới nắm giữ, ta sẽ lợi dụng quan hệ đưa Vô Tà huynh vào bên trong thế lực kia, còn việc làm sao lấy được tư liệu phải phụ thuộc vào Vô Tà huynh rồi.”



Hơi nhíu mày, Xuân Đức trầm tư một lát sau đó nói:



“ Để trà trộn vào đám kia không dễ đâu, trừ khi là phải gia nhập mà muốn gia nhập thì biết rồi đấy, trăm đường khó khăn, nhất là đám kia yêu cầu lý lịch cùng thân phận phải rõ ràng, mà ta thì… Ài, không nói hai vị cũng biết rồi đấy.”



Niệm Niệm cười nói:



“ Vô Tà huynh xin an tâm, chỉ cần Vô Tà huynh giả làm môn nhân của đám kia liền được mà, hai người chúng ta có bốn cái danh ngạch tiến cử, vốn để cho bốn tên đệ tử của hai người chúng ta nhưng nếu đạo hữu cần thì chúng ta sẽ nhường ra một cái danh ngạch cho đạo hữu.”



Xuân Đức vừa nghe đến phải đi làm môn nhân trà trộn vào thì hứng thú lúc ban đầu lập tức nguội lạnh sáu phần, thực sự mà nói hắn ghét đứng ở dưới kẻ khác, ghét nghe người khác sai khiến, ghét phải chịu những quy củ gò bó. 



Với thêm một điều nữa là cái đám không não kia không hiểu vì sao cứ hết tên này tới tên khác đến khiêu khích sự nhẫn nại của hắn.