Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1520 : Mạch nước ngầm cuồn cuộn(1)
Ngày đăng: 17:58 30/04/20
Lại nhìn thấy có người tới, mấy người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm đều không khỏi cảm khái trong lòng.
“ Người chán sống thật nhiều, không đâu lại dây vào tên sát tinh kia.”
Lúc này đây bọn họ cũng biết Xuân Đức vì sao khi trước đi lên giới thiệu lại nói về sát sinh thuận miệng như vậy rồi, vì tên này quả thực lấy “Sát đạo” làm con đường để hắn bước lên đỉnh, lấy giết chóc làm thú vui, đối với tên này mà nói thì giết chóc hẳn là một thú tiêu khiển tao nhã.
Xuân Đức nhìn người trung niên vừa bước vào hỏi:
“ Ngươi vừa nói cái gì ấy nhỉ, ngươi gọi ai là con chuột?”
Lời còn chưa dứt thì thân ảnh Xuân Đức đã biến mất, lúc hắn xuất hiện thì đã là ở trước mặt tên trung niên kia, một tay đâm sâu vào lồng ngực hắn, bóp lấy trái tim.
Xuân Đức rút tay ra kéo theo trái tim, để lại một cái lỗ máu to đùng trên ngực tên trung niên kia, tiếp đó hắn liền có chân đạp một cước vào ngực tên kia.
“Ầm…”
Dưới một cước này, tên trung niên kia lập tức như viên đạn pháo đâm sầm vào vách tường, tạo nên một cái hố hình người.
Làm xong mọi việc, Xuân Đức như không có việc gì, hắn cầm quả tim còn đang đập bịch bịch trên tay kia, vừa ăn vừa đi tới bên cửa sổ đứng nhìn hoàn cảnh phía bên dưới.
Lần này, dù là Tịnh Vân lão quái trọng sinh sống lại thấy một màn như thế cũng phải nuốt nước miếng, hắn lúc này cảm thấy cần phải tránh xa tên hung thần này ra, xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, đời trước hắn gặp đám biến thái nhưng còn chưa thấy tên nào biến thái như Xuân Đức cả.
Đám trước trước kia hắn gặp, tên nào lúc giết người hay ăn người mà không phải bộ dạng dữ tợn, điên điên khùng khùng nhưng tên Vô Tà trước mắt này thì khác, hắn giết người hay ăn tim người đều giống như là việc nhỏ nhặt không đáng kể, cứ như việc kia là một phần trong cuộc sống của hắn rồi vậy, điều này mới chính là điều khiến cho Tịnh Vân cảm thấy ớn lạnh.
Tịnh Vân nghĩ thế cũng không sai, thực tế Xuân Đức cũng không ý thức được việc hắn làm ở trong mắt người khác là vô cùng tàn nhẫn, khát máu, biến thái, bệnh hoạn gì đó. Bởi vì hắn quen rồi, giết người nhiều quá cũng quen cảm giác rồi, giờ giết người đối với hắn cũng chẳng khác gì giết chết đám sâu bọ cả. Khác một điều là giết sâu bọ thì hắn ngại bẩn tay còn giết người thì không, bởi vì người là lương thực của hắn mà cũng giống như cơm hàng ngày vậy. Có ai lại đi chê cơm bẩn bao giờ.
Tiếp đó bốn người ngồi bốn cái ghế, hai chân gác lên thành cửa sổ,sau đó vừa cười vừa nói, bàn luận đánh giá tình cảnh bên ngoài. Thực ra vừa cười vừa nói thì chỉ có Xuân Đức cùng Tịnh Vân, về phần hai tên kia thì sắc mặt trắng bệch, cả người cứ liên tục run lên, làm gì còn cười được.
…….
Phía bên dưới.
Lúc này đây đám người Thần Thánh thế gia gì đó đang điên cuồng trùng kích đàn quái vật, muốn chạy thoát ra bên ngoài, tìm một đường sinh lộ.
Có điều quái vật kia cấp bậc không cao nhưng thắng ở số lượng nhiều, chết con này lại có con khác thay thế, bọn nó liên tục tấn công khiến cho đám người kia tiến lên cức kỳ gian nan.
Mới đầu còn có thể nhanh chóng tiến lên nhưng càng về sau thì càng yếu. Đến cuối cùng không những không tiến lên mà còn bị ép lùi lại.
Trung bình thì cứ mỗi cái hô hấp thì lại có bảy tám tên tu sĩ chết đi, lực lượng phòng ngự cũng vì vậy mà bạc nhược đi một phần, trong khi đám quái vật vẫn cuồn cuộn không ngừng lao đến.
Nhìn thấy một màn như vậy, nhìn không thấy sinh lộ nhiều người ý chí chiến đấu cũng không còn, một khi đã mất đi ý chí thì bại cục là điều tất yếu.
Mặc dù cũng có vài tên cao thủ bên trong đoàn người, một lần ra tay thì có thể diệt sát hàng trăm, hàng ngàn đâu quái vật nhưng rồi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, quái vật nhiều lắm. Cuối cùng bọn họ lầm vào tình cảnh chờ chết.
Mấy ngàn người bị đàn quái vật vây vào trong, thập tử vô sinh.
Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức nói:
“ Xem ra không có bất ngờ rồi, cuộc chơi chấm dứt.”