Cân Cả Thiên Hạ

Chương 485 : Mộ phần cường giả

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Thời gian trôi qua đi thật nhanh nhoáng một cái đã đến chiều tối rồi, bầu trời lại bắt đầu mưa tầm tả, khiến cho người ta buồn thối ruột. 



" Ôi, chán cái thời tiết này, chưa gì lại mưa nữa rồi." 



Xuân Đức ngồi trên ma lang thở dài thườn thượt, hắn có chút không biết phải làm gì cho đỡ chán nữa đây. Buồn muốn chết, chả lẽ lại đi giết người cho đỡ buồn. Nhưng mà nghĩ tới không ai làm gì mình tự nhiên ra giết người ta khác quái gì thằng tâm thần, nghĩ vậy nên Xuân Đức liền loại bỏ cái suy nghĩ giết người giải sầu. 



Đi phía trước Tiểu My nghe Xuân Đức than thở vậy thì nói: 



" Đến nơi rồi ngay ở phía trước. Chúng ta bây giờ liền tiến vào sao? " 



Xuân Đức nghe nói đã tới bảo tàng, hắn cũng không có cái gì kích động cả. Hắn buồn chán nói: 



" Không vào chứ giờ biết đi đâu, vào xem bên trong có cái gì đồng nát sắt vụn không? " 



Huệ Ngạn cùng Tiểu My nghe vậy thì khóe miệng co giật vài lần, theo bọn họ thấy Xuân Đức không phải đi tìm bảo vật mà cảm giác giống như hắn phải đi lao động khổ sai vậy. 



Men theo một lối mòn đi tới một cái hang động không lớn lắm, Tiểu My bắt đầu phá giải những cấm chế ẩn giấu mà nàng bố trí ra trước kia, sau một lúc cấm chế được giải khai một cái cửa đá hiện ra, bên trên ghi bốn chữ to đùng: " Tử Trạch Bảo Tàng". 



Xuân Đức quan sát cánh cửa đá rồi mới nghi ngờ nói: 



" Ta nhìn sao giống cái mộ địa chứ làm gì giống cái bảo tàng, có hay không lại có con dụt xui xẽo nào ở bên trong chờ có người tới đoạt xá đây. Mà thôi, đi vào lượm mấy bộ xương về làm vật trang trí nào." 



Xoẹt.. ầm ầm 
Đang lúc Huệ Ngạn rút kiếm thì chỉ thấy những truyền tín phù kia bỗng dưng nổ tan biến thành một đám hỏa tinh, còn những kẻ đang ẩn nấp xung quanh thì tự động bạo thể mà chết. Động tác rút kiếm của hắn cứng ngắc nơi đó y người con rối vậy. 



Sau một lúc hắn mới hít một hơi thật sâu thu hồi kiếm lại mang hai người Tiểu My cùng Anh Chiêu đuổi theo Xuân Đức ở phía trước. Giờ hắn tin chắc chỉ cần đi theo Xuân Đức thì không gì có thể ngăn cản bước chân của bọn họ. 



Cái địa ngục dung nham này quả là rộng lớn, đi đã lâu rồi mà vẫn chưa hết. Bên trong dung nham đôi khi có vài con sinh vật lao ra tấn công mọi người nhưng đều bị A Ngốc ăn sạch. Một đường thuận lợi vượt qua. Mọi người tiếp tục đi đến một nơi u ám vô cùng, một cái thung lũng chỉ thấy toàn sương mù màu đen. 



Nhìn nơi trước mắt Xuân Đức nói: 



" Lão nhị ngươi cảm thấy nơi này thế nào, có thích hợp khẩu vị của ngươi không? " 



Ba người bên cạnh nghi hoặc không hiểu là Xuân Đức đang nói chuyện với ai, Anh Chiêu tò mò hỏi: 



" Xuân Đức ca ca, ca đang nói chuyện với ai vậy? " 



Cô bé vừa hỏi xong thì Bóng Ảnh đột nhiên mờ mờ hiện ra trước mặt mọi người, sau mấy cái hô hấp thì một người mặc áo choàng màu đen khí tức âm trầm xuất hiện. Bóng Ảnh vừa hiện ra thì cái khí tức lạnh thấu xương kia tác động tới mấy người bên cạnh, dọa cho bọn họ sợ lùi ra phía sau liên tục. 



A Ngốc thấy Anh Chiêu không chịu nổi một chút khí tức tán dật của Bóng Ảnh thì nó nhanh chóng tạo ra một cái ánh sáng phòng ngự bao trùm cô bé. Đến lúc này thì sắc mặt Anh Chiêu mới tốt lên. 



Bóng Ảnh nhìn phía mấy người phía sau nói lời xin lỗi: 



" Xin lỗi mấy người bạn nhỏ, khi ta ở thực thể thì có một ít khí tức tán dật không thể nào kiểm soát."