Cân Cả Thiên Hạ

Chương 491 : Linh hồn trương tam thiếu gia

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Đám môn đồ của Tiêu Dao Tông rất nhanh liền đi tới nơi Xuân Đức đang nằm. Nhìn xung quanh là mấy nồi thức ăn lớn đang được hâm nóng bốc lên mùi hương nghi ngút, lại nhìn thiếu niên đang nằm trên thảm cỏ. Mọi người cảm thấy có chút hoang đường, mọi người làm sao cũng không thể liên tưởng một thiếu niên tuổi còn nhỏ lại có năng lực diệt sát một yêu thú đẳng cấp Tinh Quân Cảnh tồn tại. 



Khi mọi người đi tới phạm vi 10 mét gần Xuân Đức thì hắn cũng ngồi dậy. Hắn bây giờ đang rất mông lung( Không có thanh trừ rượu đặc chế ra khỏi cơ thể nên bây giờ hắn đang say), ánh mắt trong sáng, có phần mờ mịt nhìn những người đang đi lại gần, dụi dụi con mắt nhưng hắn cũng không nhớ ra mình có những người bạn như thế này. 



" Xin chào mọi người." Giọng nói non nớt mang theo men say khiến cho mấy tên đệ tử Tiêu Dao Tông nghe vào thì cảm thấy kì quái vô cùng. 



Đi đầu là Ngạo Vô Song hắn đánh giá Xuân Đức một lượt, kết hợp hành động cùng lời nói hắn cho ra một kết luận " Thái điểu." Nhưng càng là người mới thì càng tốt, dễ dàng lợi dụng làm việc cho ta suy nghĩ như vậy nên hắn tiến lên thêm vài bước lại gần hơn với Xuân Đức, nở một cười ôn hòa nhất có thể, sau đó nói: 



" Xin chào vị tiểu huynh đệ, ta là Ngạo Vô Song của Tiêu Dao Tông, không biết tiểu huynh đệ tên là gì? " 



Xuân Đức nghiêng đầu đánh giá Ngạo Vô Sóng một cái sau đó mới nói: 



" Theo ta thấy vị đại ca này hẳn hơi có một chút tiểu nhân nhưng ngược lại cũng là một nguời có nghĩa khí, hì. Ta nhìn người rất chuẩn nha, đại ca không cần phản bác. À phải rồi đại ca hỏi tên của ta sao? Tên của ta, tên của ta, tên ta là gì nhỉ. 



Xuân Đức trong lúc nhất thời nghĩ không ra, hắn lại nằm xuống thảm cỏ uống thêm mấy ngụm rượu lớn. Những người khác thì hai mặt nhìn nhau, có vài người thì nhìn lén Ngạo Vô Song cười trộm không ngừng, nhất là cô gái bên cạnh hắn liếc mắt nhìn hắn, che miệng cười duyên không ngừng.



Ngạo Vô Song thấy vậy nhưng bên ngoài cũng không có phản ứng gì mà vẫn giữ phong độ, ngược lại bên trong thì đang thầm mắng Xuân Đức máu chó đầy đầu, dám nói lão tử tiểu nhân, sau này thu tên này dưới trướng nhất định phải hảo hảo chăm sóc một phen. 



Như phát hiện ra tân đại lục mới, Xuân Đức ngồi bật dậy nói: 



" Ta nhớ rồi, nhớ tên mình là gì rồi, ở nhà mọi người thường gọi ta là, là gì nhờ lại quên rồi,à đúng rồi tỷ tỷ Lam Vũ gọi ta là con heo mập, lão tứ gọi là tam ca, Kiều Kiều thì gọi ta là con sâu mập, có tới ba cái tên như vậy mọi người có thể chọn một cái gọi ta." 




Xuân Đức ngồi ôm đầu gối trước mặt Ngọc Điệp, đánh giá nàng một chút nói: 



"Khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói nhỏ nhẹ, ánh mắt ôn nhu, tính cách cũng tạm được. Đủ tư cách làm sư phụ của đệ nhưng mà đệ bái tỷ làm sư phụ thì tỷ cũng phải có quà gặp mặt chứ, quà đâu?" 



Hai người đối thoại vui vẻ bỏ qua tất cả những người xung quanh. Những người còn lại thì hai mặt nhìn nhau, bọn họ làm sao thấy Ngọc Điệp sư tỷ hôm nay rất giống một tiểu yêu tinh chuyên đi lừa gạt vậy. Bọn họ chưa lần nào thấy một mặt này của Ngọc Điệp sư tỷ như vậy. 



Nhưng lúc này có người nhịn không được đói bụng đã lại mấy nồi thức ăn đang bốc lên hương thơm quyến rũ, ăn vào một miếng tên kia không nhịn được nói: 



" Thật ngon, thật ngon, cái này cũng ngon." 



Tên này lúc đầu chỉ là muốn nếm thử một miếng nhưng ngay sau đó liền như con heo bỏ đói lâu ngày dùng tay liên tục bốc nhét vào miệng nhai nuốt, thấy biểu hiện của tên này những người khác nhanh chân đi lại nếm thử. 



Vừa nếm thử cả đám mắt đều sáng lên, không ai nói thêm một lời dùng tốc độ nhanh nhất ăn. Đang lúc mọi người cao hứng thì cái nồi thịt cùng nồi súp biến mất, đến cả rau cũng không còn. Những thứ đó đều được đưa tới trước mặt Ngọc Điệp. Xuân Đức nghĩa chính ngôn từ nói: 



" Phần này là ta hiếu kính Ngọc Điệp tỷ tỷ rồi, các ngươi chịu khó nhịn đi." 



Mọi người nghe vậy thì thầm mắng " Quân trời đánh."



[ T/G: Thế giới ảo tưởng luôn luôn đẹp, ước gì được như vậy.]