Cân Cả Thiên Hạ

Chương 492 : Linh hồn trương tam thiếu gia-1

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Ngay lập tức có 3 cô gái đi tới bên cạnh Ngọc Điệp ánh mắt đáng thương nhìn nàng, ánh mắt kia như đang muốn nói " Cho ta ăn bằng không ta với người tuyệt giao." 



Ngọc Điệp thấy vậy thì chỉ mĩm cười không có đáp ứng cũng không cự tuyệt, nàng ngồi ở nơi đó ăn thức ăn mà Xuân Đức đưa cho. Nàng ăn rất phần nữa thì ngẩng đầu lên hỏi Xuân Đức: 



" Tiểu đệ đệ bên trong này đệ bỏ những gì vậy? Làm sao ta cảm thấy có cả vị Bách Dương Hoa." 



Xuân Đức lúc này lại bắt đầu uống rượu, nghe vậy thì nói: 



" Đệ cũng không rõ lắm nữa, bên trong hình như có vài trăm cây thánh dược và vài loại dược thảo tạo vị mà đệ tìm thấy, tìm dễ lắm ở đây không xa đâu cứ vào mấy cái hang yêu thú mà tìm, có rất nhiều, còn Bách Dương Hoa có vài cây mấy ngàn năm đệ tìm được bỏ cũng vào nồi súp luôn. Nước súp ăn cũng không tệ chứ tỷ? " 



Ngọc Điệp đang cầm bát bún cá tí nữa thì không giữ vững rớt xuống đất, đám người bên cạnh nghe vậy thì hai mắt lập tức phát quang nhìn chằm chằm vào cái nồi cá chiên vàng ươm cùng nồi nước súp đang sôi kia. 



Bọn họ nghĩ lại vì sao lúc trước ăn vào cảm thấy cơ thể lại thoải mái đến vậy, hóa ra bên trong này toàn là đồ đại bổ. Lúc này Ngạo Vô Song đi tới ngồi bên cạnh Xuân Đức hỏi: 



" Lão đệ ngươi đây là đang uống rượu gì? " 



Xuân Đức nâng lên cái hồ lô rượu lắc lắc mấy cái nói: 



" Cũng không biết rõ nữa, cái này là bà chằn Tuyết Anh làm đưa cho ta đấy, bà chằn đó tuy bình thường hay chống đối ta nhưng lại hay tặng quà cho ta. Nói chúng đối với ta rất tốt. Hắc hắc. Tự dưng nhớ bà chằn đó ghê." 



Ngạo Vô Song nghe thế thì nói: 



" Có thể cho đại ca ta uống một chút được không? " 




" Làm sao nơi đây không có xuất hiện con hung linh nào nhỉ, mấy vị sư tôn nói nơi này về đêm thì sẽ có rất nhiều hung linh du đãng mà. Bây giờ trời cũng đã tối được vài tiếng rồi mà chúng ta còn ở bên đống lửa nữa." 



Cô gái nói ra vấn đề này thì mọi người đồng loạt cảm thấy kì quái nhưng ngay lúc này trên bầu trời phương xa vọng tới vài tiếng yếu cầm gào rú. 



Ngạo Vô Song nhìn lên trời nheo mắt lại nói: 



" Mấy con ruồi tới rồi, đám đáng chết này hôm nay sẽ để bọn chúng nằm tại nơi đây." 



Ngọc Điệp nhìn về nơi xa xa ánh mắt cũng hiện lên sự lạnh lẽo, nàng biết những kẻ đến là ai, đám người này không ai khác chính là môn đồ của Huyết Nguyệt Giáo, đám tà tông này luôn săn giết người bên Tiêu Dao Tông và ngược lại. Hiện thời hai tông môn đã là thế bất lưỡng lập, trừ cao tầng là không tham gia cuộc chiến tranh này còn lại đều tham gia. 



" Nhân số 27 tên, có 12 con Huyết Ưng, bên ta chỉ 9 người không thể nào lưu tất cả bọn chúng lại được, không bằng tập trung đánh chết người mạnh nhất của bọn chúng." Ngọc Điệp nói ra. 



Những người khác đều gật đầu không có ý kiến nhưng lúc này thì cố một người chỉ về Xuân Đức nói: 



" Hắn thì phải làm sao đây, lỡ may trong lúc chiến đấu hắn bị ai đánh lén thì sao? " 



Ngạo Vô Song cười nói: 



" Cứ để tên ngu nào tới đánh lén đi, ta cam đoan tên đó chết sẽ rất khó coi, nếu các ngươi không tin thì cứ thử bộc lộ địch ý với hắn đi, nên nhớ chỉ là địch ý mà không phải sát ý nếu là sát thì các người sẽ chết ngay và luôn." 



Mọi người nghe vậy thì không tin, có người bắt đầu thử nghiệm nhưng ai vừa thử nghiệm bộc lộ ra một chút địch ý với Xuân Đức thì liền cảm thấy một cặp mắt lạnh lẽo như nhìn qua thời không theo dõi bọn hắn, bị đôi mắt kia chú ý bọn hắn không dám quay đầu qua nhìn, mà chỉ ngồi nơi đó run lập cập,