Cân Cả Thiên Hạ
Chương 543 : Thiên yêu thánh thành
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Đang khi hắn muốn tìm môn bí pháp phụ trợ thì hắn cảm nhận thấy cô gái lúc trước ngất đi bây giờ đã tỉnh lại, đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn. Nàng ta vừa tỉnh lại thì liền co rúm vào bên trong một góc tường. Xuân Đức không có tìm bí pháp phụ trợ nữa mà mở mắt ra nhìn về phía cô gái, đôi mắt rất bình thản nhìn nàng ta. Khẽ ngoắc một ngón tay cô gái đã ngồi trước mắt mặt hắn, ánh mắt nàng ta hoảng loạn. Xuân Đức nghi ngờ nếu cứ để nàng ta như vậy không biết cô nàng có điên hay không nữa.
Từ trong mắt hắn bắn ra một tia ánh sáng xanh bay vào trong đầu cô gái, cô gái đang trong cơn hoảng loạn nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc. Nhìn nàng Xuân Đức ôn hòa hỏi:
" Không cần sợ hãi, chỉ cần nha đầu ngươi trả lời vài câu hỏi của ta thì có thể sống không những có thể sống ta còn có thể dạy người một pháp môn cực kì lợi hại."
Cô gái lúc này tâm tình đã bình tĩnh nhưng khi nhìn Xuân Đức một cái nàng liền cúi gầm mặt xuống, nàng yếu ớt nói:
" Tiền... tiền bối có việc gì muốn hỏi vãn bối, vãn bối nhất định sẽ nói hết những gì mình biết."
Xuân Đức bình thản hỏi:
" Nơi này là nơi nào? Có những cách gì rời đi nơi này không? "
Cô gái nghe vậy thì có chút sửng sốt nhưng rất nhanh nàng liền trả lời:
" Thưa tiền bối nơi này là Cổ Yêu Chi Địa, muốn rời đi nơi này phải có đủ 1 triệu yêu linh chi thạch, mang yêu linh chi thạch đi tới yêu linh tế đàn ở đế đô nộp lên là có thể rời đi nơi này. Yêu linh chi thạch là vật dụng mà tu sĩ tu luyện yêu linh lực cần để tu luyện, phẩm chất cũng phân chia giống như linh thạch bên ngoài..."
Khi đã chọn được tuyệt kỹ ưng ý hắn liền lệnh cho phân thân đi học tập, do năng lực tạo phân thân hắn mới đạt tới cấp cao chỉ tạo nhiều nhất 4 phân thân, mà mất hai cái ở Ác Ma Điện rồi nên hắn không thể cùng lúc học được nhiều một lúc tuyệt kỹ.
Thời gian còn lại hắn tiếp tục nghiên cứu các tuyệt kỹ khác, cuộc sống là một quá trình học tập. Học càng nhiều thì càng cảm thấy mình thiếu sót( nói thẳng ra là ngu.). Sau khi chán việc tìm hiểu các tuyệt kỹ thì hắn bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật giết người. Giết người đã không phải chỉ là việc thỏa mãn dục vọng của bản thân mà là môn nghệ thuật rất uyên thâm.( Nếu muốn biết thêm các bạn có thể tìm hiểu ở quyển sách Một hành Trình Tư Duy-Phạm Huy Đường.)
***
Thời gian rất nhanh lại tới sáng, bầu trời vẫn âm u như bình thường nhưng thời tiết có phần tốt hơn hôm qua rất nhiều những cơn bão cát đã dừng lại. Bây giờ chỉ còn những cơn gió nhẹ thổi hiu hiu mà thôi.
Nhìn cô gái vẫn còn đang đắm chìm trong tu luyện, Xuân Đức gọi:
" Trời sáng rồi, chúng ta nên lên đường thôi."
Ngay lập tức cô gái kia mở mắt ra, nàng có chút mờ mịt nhìn về phía Xuân Đức đang đứng trước cửa nhưng rất nhanh nàng liền tĩnh táo lại, nàng đứng dậy cúi đầu nói.
" Vâng thưa tiền bối."