Cân Cả Thiên Hạ
Chương 570 :
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Bất đắc dĩ thở dài, Xuân Đức không biết làm gì hơn đành phải giúp mấy thối nha đầu. Niệm lực xuất ra từ bên trong cơ thể Xuân Đức đạo ngộ như sông lớn tuôn ra dung nhập vào bên trong bốn con bé tham lam.
Nhờ có đạo ngộ như biển rộng của Xuân Đức, bốn cô gái trong quá trình ngưng thực bản mệnh bảo vật nhanh chóng hơn không biết bao nhiêu lần, khi tới thời gian cuối cùng thì bộ chiến y cùng vũ khí của các nàng cũng không tan biến như lần trước nữa mà phát ra quang mang sáng rọi.
Quang mang càng ngày càng sáng cho tới khi đạt cực hạn, tất cả bản mệnh bảo vật đồng loạt rực sáng một lần sau đó vụt tắt ẩn vào bên trong cơ thể mấy cô nàng.
Thời gian tuy không phải rất lâu nhưng đối với Xuân Đức thì quả là vạn năm ở bên trong địa ngục, đạo ngộ của hắn bị mất đi 2/3. Kế hoạch tham ngộ một bước nâng cao năng lực đặc thù của sinh mệnh thể đặc biệt cấp 2 của hắn chết từ trong trứng nước. Tự dưng hắn cảm thấy mình có quyết định ngu nhất trong ngày.
Sau khi bản mệnh bảo vật hình thành dung nhập vào bên trong cơ thể thì quang mang bên trong không gian vong linh tầng 1 cũng tán đi sạch. Bốn cô nàng lần lượt mở mắt ra, bốn người dùng ánh mắt vui sướng nhìn Xuân Đức.
Ngay sau đó bốn con nhộng kia nhào lên người Xuân Đức mà ôm lấy hắn, mấy con bé cười hì hì nói:
" Cảm ơn ca ca nha, hì hì, bọn muội biết làm sao huynh cũng sẽ giúp mà."
" Đại ca thật tốt."
Xuân Đức bị mấy con bé ôm tới ngạt thở, hắn khó khăn nói:
" Đi xuống, bọn muội tính giết đại ca phải không? Đừng có một siết chặt như vậy. Nhanh mặc đồ vào."
Lúc này đây bốn cô gái mới ý thức được là trên người mình chẳng có tí quần áo nào, có điều mấy nàng cũng không có ngại ngùng gì cả, đã thế lại còn ngó trên ngó dưới cơ thể của mình, một lúc sau ngạc nhiên nói:
" Cơ thể lớn lên rồi này. Ui, ngực của Lan Lan thật lớn."
" Ồ, da của Vũ Y nhìn giống da em bé quá, thật mềm."
" Còn cơ thể Heo Con có mùi hương thơm quá, muốn cắn một miếng quá."
" Oa, tất cả chúng ta đều lớn rồi."
Xuân Đức nhìn bốn con bé tự nhiên khoe hàng trước mặt hắn, xem như hắn không tồn tại thì cho mỗi đứa một cái cốc vào đầu mắng.
" E hèm, đáng lý ra là nên tổ chức tiệc ăn mừng cho bọn muội nhưng mà bây giờ chúng ta đang tha hương đất khách quê người nên thôi. Đợi khi nào về Ác Ma Điện sẽ tổ chức lớn một lần. Trước mắt nên lên kế hoạch giúp cho Lan Lan cùng Vũ Y độ kiếp cho xong. À còn phải cho tiểu Thất lột xác nữa chứ. Đúng rồi để ta giới thiệu hai đồng bọn mới của ca."
Xuân Đức nhìn về dưới cây hai con vật đang nằm ngủ o o la lên:
" A Ngốc, A Khờ lại đây, nhanh."
Nghe được tiếng gọi của Xuân Đức, A Ngốc lẩn A Khờ nhìn hắn một cái sau đó lăn ra ngủ tiếp. Xuân Đức thấy thế thì mặt đen lại, hai con sủng vật này của hắn rất hay nhờn với hắn, trừ khi có việc gì quan trọng bằng không bọn nó không có nghe lời hắn mà toàn nằm ngủ nướng.
Cách không một trảo Xuân Đức liền chộp A Ngốc và A Khờ đến trước mặt, có điều hai con sâu ngủ này vẫn ôm nhau mà ngủ cho được. Xuân Đức nâng nâng A Ngốc cùng A khờ trước mặt mấy cô gái nói.
" Cái con béo ú, phì nộn này là A Ngốc, còn cái con nhỏ hơn chính là A Khờ."
Mấy cô gái nhìn thấy A Ngốc một bộ đáng yêu thì nhìn không được tò mò tiến lên nắn bóp nó, có điều vừa đụng vào nó thì A Ngốc hai mắt bắn ra hung quang hung dữ nhìn mấy cô nàng, dọa cho bốn người nhảy lui ra sau. Đối với Xuân Đức muốn giày vò nó ra sao cũng được nhưng người khác thì cấm đụng vào.
Xuân Đức thấy thế thì không khách khí một chút nào, đá bốp một cái cho nó bay lên không trung, Xuân Đức mắng:
" Muốn làm phản à, đây là mấy đứa em của ta, lần sau có muốn hù mấy con bé kia thì nhớ nhe răng ra rõ chưa. Đần."
Lan Lan trợn tròn mắt nhìn Xuân Đức không nói lời nào, Vũ Y cũng yên lặng, hai người tiểu Thất cùng Heo Con thì tức giận lấy giầy ném hắn.
[ T/G: Ân tình bạc bẽo nuôi tôi lớn
Sóng gió cuộc đời dạy tôi khôn
Không khóc dù gặp bao cay đắng.
Bất chấp đau thương vẫn lạnh lùng. => Thấy hay hay.
Chúc mọi người buổi tối tốt lành. Ngày mai đúng hẹn đăng chương.]