Cân Cả Thiên Hạ
Chương 632 :
Ngày đăng: 17:47 30/04/20
Ngay lúc Xuân Đức quang cái bức họa quái quỷ kia vào bên trong không gian vong linh thì ở bên ngoài bỗng nhiên như dậy sóng vậy. Xuân Đức cảm nhận được mặt đất mãnh liệt rung chuyển. Hắn có phần tò mò là chuyện gì đang xảy ra.
" Y nhi theo ca ca ra bên ngoài nhìn xem là có chuyện gì. "
Có điều Xuân Đức còn chưa đi ra ngoài thì đã đánh hơi thấy cái gì đó không đúng, ngay lập tức hắn ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng. Chỉ thấy từ hành lang bên ngoài đi tới 7 người, tất cả đều đã già khú đế. Một người đi trước có phần lo lắng nói ra:
" Chúng ta không đi ra đối phó với những thứ đồ vật kia sao. Nếu để bọn chúng thoát khốn đi ra bên ngoài thì sẽ là đại họa cho nhân tộc chúng ta."
Ở bên cạnh một bà lão hừ lạnh nói:
" Mấy con rùa già kia không ra thì chúng ta cần gì phải giúp bọn chúng..."
Đúng lúc này ông lão đi phía sau vội la lên:
" Dừng lại đằng trước có mai phục."
Có điều lời nói của người này đã chậm, chỉ thấy ông lão đi trước nhất bỗng nhiên thân thể vẫn tiếp tục bước mà đầu thì lăn trên mặt đất, mấy người ở phía sau nhờ ông lão kia nhắc nhở thì thoát được một kiếp.
Ngay lúc này một người lại thất thanh la lên: " Trúng độc, làm sao có thể. Đây là độc gì? "
Có điều nơi đây lúc này đang rất hỗn loạn, Xuân Đức hỏi ra mới biết có rất nhiều người đã biết Tinh Phách Cung gặp nạn, cổ ma xuất thế nên vội vàng chạy tới nơi này muốn rời đi lánh nạn. Nhưng mà cách đây không bao lâu thì có một vụ lộn xộn giữa mấy tên độc hành giả cùng đám tinh anh đệ tử Tinh Phách Cung, hai bên đều muốn đi ra ngoài trước nhưng lại không ai chịu ai nên sau đó mấy tên độc hành giả phá hủy đi dịch chuyển trận pháp rồi chạy mất dạng.
Mất đi dịch chuyển trận pháp nên trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết làm gì hơn là đứng ngây ngốc ở nơi đó. Chờ đợi người sửa chữa trận pháp. Sau khi hiểu ra vấn đề Xuân Đức cũng không có ý nghĩ rời đi nữa mà quay lại một trấn nhỏ gần đây. Dù sao hắn cũng có rất nhiều lựa chọn nhưng tốt nhất vẫn là đợi cho những người kia sửa xong trận pháp.
Nhìn qua mấy cái cửa hàng, quán rượu ven đường nhưng thấy cái nào cái nấy đều đang đóng cửa hết, chỉ có vài cái còn đang mở cửa Xuân Đức chọn một cái quán rượu có phần đơn sơ đi vào. Bên trong chỉ vài người khách đang uống rượu, có điều trên nét mặt của bọn họ Xuân Đức có thể thấy được sự lo lắng cùng kinh hoàng.
Chủ quán của cái quán rượu này là một ông lão gầy yếu. Nhìn ông lão Xuân Đức cười nói:
" Chủ quán không có lo chạy trốn cổ ma sao? Hiếm có ai giờ này vẫn còn mở quán làm ăn."
Ông lão thấy Xuân Đức vẫn còn rất trẻ tuổi đang nhìn mình cười hỏi thì trên mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười nói:
" Lão già như ta cũng sắp xuống mồ rồi, chết sớm hay chết muộn cũng không có gì khác cả nhưng tiểu tử ngươi thì khác đang còn trẻ, sắp chết tới nơi mà vẫn còn cười cười nói nói như vậy quả là khác thường."
Xuân Đức ngồi xuống một cái bàn sau đó gọi một chút thịt và rượu. Hắn nhìn ông lão đáp:
" Cũng vậy thôi, người thường sống mấy chục năm rồi cũng chết, chúng ta tu sĩ sống không biết bao nhiêu năm rồi, hưởng không biết bao nhiêu thứ tốt trên đời mà người thường có mơ cũng không thể tưởng đến vậy lúc này đây chết đi còn gì tiếc nuối nữa sao. Ta đã thấy mãn nguyện rồi."