Cân Cả Thiên Hạ
Chương 633 : Vọng cốt thuyền
Ngày đăng: 17:47 30/04/20
Ông già mang theo hai đĩa thịt cùng hai bầu rượu cùng ngồi xuống bàn nhìn Xuân Đức cười lên ha hả nói:
" Tiểu tử rất thú vị à. Hiếm thấy ai giống như ngươi, tất cả những người ta gặp đều mang vẻ mặt sợ hãi. Ha ha. Nào uống đi."
Xuân Đức cũng là sảng khoái gật đầu sau đó cũng bắt đầu uống tới bến. Một bầu rượu hắn uống một lần liền cạn sạch.
Ngay lúc hắn muốn uống thêm một ít thì từ bên ngoài vọng vào trong một âm thanh nghe giống như tiếng gió rít qua đống xương cốt vậy. Xuân Đức có phần hiếu kì liền tản ra thần niệm quan sát. Rất nhanh hắn liền quan sát thấy trên vùng biển hỗn loạn một con thuyền vô cùng to lớn làm bằng xương cốt đang dừng lại trên bờ biển.
Những người trên bờ nhìn chiếc thuyền chăm chăm, trên mặt bọn họ hiện lên thần sắc vùng vẩy, cuối cùng sau một lúc cũng có người quyết định bước lên cái con thuyền toàn xương là xương kia. Có người dẫn đầu thì sẽ có người thứ 2, thứ 3 sau đó là vô số người đi lên.
Con thuyền giống như một cái động không đáy, chỉ cần người nào bước lại gần đều bị nó hút vào bên trong. không qua mấy chục phút số người ở nơi đây chỉ còn lại chưa đến 2 phần, Đúng 15 phút thì con thuyền lại một lần nữa rời đi, ẩn vào bên trong màn sương màu đen của vùng biển hỗn loạn.
Trên bờ lúc này bóng người đã thưa thớt vô cùng, chỉ còn chưa tới mấy ngàn người. Trong số đó chiếm đa số là đệ tử của Tinh Phách Cung cùng một số ít là những người chưa kịp lên thuyền.
Ở bên trong quán Xuân Đức cùng ông lão vẫn cứ tiếp tục uống rượu, ăn thịt. Hai người bọn họ thật giống như không quan tâm đến những gì ngoài kia vậy. Đang khi hai người uống rượu thì từ bên ngoài đi vào trong này một người nữ tử, tướng mạo xuất chúng theo sau là hai nam tử cùng một ông lão.
Xuân Đức khẽ đảo mắt qua nhìn một cái rồi thôi, sau đó lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài trời đêm thông qua cánh cửa sổ của quán rượu. Những người khác đi vào bên trong nay cũng không có gọi món ăn hay gì rượu. Bọn họ đi tới một cái bàn cùng ngồi xuống rồi cũng giống Xuân Đức nhìn ra bên ngoài.
Tiếng gió biển thổi về đêm, tiếng sóng vỗ bờ, không gian yên tĩnh. Quả thực đúng là một nơi lý tưởng để dừng lại qua đêm. Nhưng giữa cái hoàn cảnh tuyệt vời như vậy nhưng bầu không khí lại vô cùng trầm trọng.
Một giờ đi qua.
Hai giờ đi qua.
" Ngăn được, thật ngăn lại được chúng ta lần này sống rồi."
" Hoan hô. "
" Ô. Trận pháp cũng được sửa xong, mọi người nhanh rời đi."
Niềm vui bất ngờ liên tục đến khiến cho đám đệ tử kia vừa khóc vừa cười, ở bên ngoài mấy con cổ ma hai đầu thấy vậy liền nhào lên đánh về phía phòng ngự màn sáng.
Đùng đùng... Ầm ầm
Màn sáng vẫn như thể không một chút tổn hao, thực ra là có hao tổn nhưng mà số lượng linh thạch được đưa vào nhiều hơn xa so với đám cổ ma đánh lên màn sang khiến nó tiêu hao.
“ Ha ha. Bọn nó không thể phá được.”
“ Đám ngu ngốc đi chết.”
Vô số tiếng chế nhạo vang lên. Có điều tiếng chế nhạo kia nhanh chóng im bặt vì từ phương xa có một đoàn ma khí to lớn vô cùng đang bay đến đây. Nhìn thấy cảnh này thì tên trung niên mắt híp kia thốt lên:
“ Tam cấp ma đầu, nhanh, mọi người nhanh rời đi.”
Đám tu sĩ Tinh Phách Cung nghe trung niên nhân nói vậy thì không còn tên nào dám nói gì nữa mà nhao nhao tiến vào bên trong truyền tống trận, do đây là truyền tống trận cở lớn nên rất nhanh đã có 2/5 tu sĩ được truyền tống đi chỉ còn lại mấy người khống trận cùng một số đệ tử chưa kịp rời đi.