Cân Cả Thiên Hạ
Chương 705 : Bước đầu khôi phục
Ngày đăng: 17:48 30/04/20
Sau cả mấy canh giờ cuối cùng Xuân Đức cũng đã có thể mở ra được một bộ phận bên ngoài cấm chế của nhẫn chứa đồ. Nói thật bây giờ hắn cảm thấy hối hận lắm, không biết trước kia vì sao hắn lại rảnh hơi đi bố trí một đống cấm chế bên trong chiếc nhẫn, để bây giờ khổ thế này đây.
Tuy chỉ mở ra được một bộ phận nhỏ nhưng Xuân Đức cũng đã lấy được mấy thứ cần thiết. Bên trong đó có thứ mà hắn vô cùng cần lúc này.
Trong tay Xuân Đức lúc này là hai lọ dược tề màu tím. Xuân Đức không do dự mở ra một lọ trực tiếp uống vào, lọ còn lại thì ném cho con sói bạc.
Xuân Đức vừa uống vào thì liền cảm nhận được bên trong cơ thể có một luồng sinh mệnh dồi dào điên cuồng tán phát ra, có điều vết thương của hắn cực kì nghiêm trọng nên sinh cơ tuy vô cùng dồi dào cũng không đủ bù đắp được.
" Rắc rắc rốp rốp"
Tiếng xương cốt nối liền với nhau phát ra từng âm thanh giống như đàn mối đang ăn gỗ vậy. Nhưng gân mạch trước kia bị đứt đoạn cũng đang nối liền lại. Xuân Đức lúc này cảm thấy vừa sướng vừa đau.
Sướng là vì hắn không phải chịu cảnh liệt giường nữa, mà đau vì cái gì thì không cần nói ai cũng biết. Hắn lúc này òa khóc, còn việc hắn khóc do sung sướng hay do đau thì chịu.
Trái ngược với hắn, sói bạc ở bên cạnh sau khi nuốt vào dược tề trị thương thì nằm yên bất động, trên người nó liên tục lóe lên những ánh sáng bạc. Khí tức của nó cũng dần dần ổn định lại.
Thời gian từ từ đi qua. Lại thêm hai canh giờ nữa Xuân Đức lần nữa mở mắt ra. Hắn cười mếu mếu.
" Không biết thứ kia là cái quỷ gì mà kinh khủng như vậy, chỉ ăn có một trảo mà thành ra thế này đây. Giờ làm sao tự nhiên nhớ tên lắm miệng kia quá, không biết tên kia có biết anh em khổ thế này không đây."--- Xuân Đức cảm thấy hơi buồn, may mà còn có một con chó làm bạn. Tự dưng hắn có hảo cảm với loài chó dễ sợ.
Kiểm tra lại một chút thân thể Xuân Đức lại lần nữa thở dài.
" Ôi chậy ơi, kiểu này chắc mấy năm nữa không thể hồi phục lại quá, xem như mấy kế hoạch trước kia đều ngâm nước hết. Mình ăn ở cũng đâu tới nỗi nào tại sao lại ra cái nông nổi này không biết."
" Gừ Gừ."
Xuân Đức như tìm thấy tri kỉ nói:
" Ta cũng nào đâu có biết là chuyện gì xảy ra cứ mơ mơ hồ hồ xuất hiện nơi đây. Mà đúng rồi tiểu cẩu ngươi nói hạ tam thiên là cái quỷ gì vậy? "
Sói vàng nghe vậy thì trong lòng đôi chút nghi hoặc nhưng vẫn là nói:
" Hạ tam thiên là chỉ tiên, ma, yêu ở vòng ngoài thưa tiền bối. Người ở vòng ngoài này có tu vi không cao lắm có thể nói là rất thấp, hiếm có người đạt tới Bất Diệt Cảnh......."
Xuân Đức nghe xong thì cái hiểu cái không nhưng đại khái hắn biết là hắn đang bây giờ đang ở cái nơi gọi là vùng sâu vùng xa. Cái gì cũng lạc hậu hơn so với khu vực khác.
Nghe vậy hắn không thấy buồn còn cảm thấy vui mừng, với trạng thái hắn hiện này muốn đi tìm đám chết tiệt Vạn Kiếm Tông cùng đám tông môn khác là không thể nào. Thật tình mà nói tự dưng mất đi đòn sát thủ mạnh nhất là Vô Địch thì hắn cảm thấy mất đi tự tin.
Làm cái gì cũng phải suy tính cẩn thận, bằng không một bước sa cơ vạn kiếp không ngóc đầu lên được.
Thở dài một hơi Xuân Đức nói:
" Tiểu cẩu à, sau này chỉ có ta và ngươi là bạn. Ngươi nhớ là không được rời bỏ ta mà đi đấy, ta mà biết được ngươi có ý định bỏ ta mà đi thì ta sẽ thiến ngươi."
Con sói vàng nghe vậy thì run nhẹ một cái, Xuân Đức cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, hắn đúng dậy xoa đầu con chó nói:
" Đùa chút thôi. Sau này theo ta có phúc cùng hưởng có họa mình ngươi chịu. Bây giờ trước hết là trị thương cái đã."
Nói xong Xuân Đức liền leo lên người con sói vàng nằm ngủ.