Cân Cả Thiên Hạ

Chương 706 : Cuộc sống luôn có một vài con ruồi chán ghét

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


***



Buổi trưa ngày hôm sau.



Xuân Đức sau khi tỉnh dậy thì đã cảm thấy đã tốt hơn nhiều,hắn lúc này cảm thấy đói, cái bụng của hắn sôi lên ùng ục. Nhảy xuống người sói vàng Xuân Đức vươn vai ngáp dài một cái chảy cả nước mắt, hắn lấy tay dụi dụi mắt sau đó mới nhìn sói vàng nói:



" Tiểu cẩu có muốn ăn thịt không? "



Con sói vàng lúc này đã mở mắt ra nhìn Xuân Đức, nghe hắn hỏi vậy thì gật gật cái đầu lớn.



Xuân Đức vỗ nhẹ đầu nó một cái nói:



" Vậy thì ra bên ngoài ta với ngươi đi nướng thịt. Hôm nay khỏe rồi phải ăn cái gì đó để lấy lại sức mới được. Đi nào."



Nói xong Xuân Đức liền đi ra bên ngoài trước, nhìn xung quanh một chút Xuân Đức liền chọn một nơi thoáng đãng. Nơi Xuân Đức ở lại là một cái đại viện khá lớn, hắn nhớ lúc trước ở đây cũng có không ít người hầu nhưng hôm nay đã không thấy một ai,không rõ những người kia đi đâu hết rồi.



Sau khi thuần thục mổ bụng vặt lông xong vài con hư không tiên thú thì Xuân Đức liền bắt đầu nướng thịt bọn chúng, ở bên cạnh sói vàng nhìn thấy mấy con tiên thú bị Xuân Đức làm thịt thì hiếu kì hỏi:



" Đại nhân, đây là loại tiên thú gì? Hình như ta còn chưa nhìn thấy bao giờ."



Xuân Đức vừa nướng thịt vừa nói:



" Biết hư không tiên thú không? Ngày trước ta gặp vài đàn tiện thể bắt một ít về ăn dần. Thịt rất ngon đấy."



Con sói vàng nghe đến hư không tiên thú thì hai mắt mở lớn. Nó hình như có nhớ rằng trước kia rất lâu rồi khi nó còn chưa bước vào Hóa Thần cảnh giới thì có nghe mẹ của nó nói về hư không tiên thú.



Hư không tiên thú loại sinh vật này sống ở điều kiện rất đặc biệt, với bọn chúng khi vừa sinh ra không bao lâu thì đã có tu vi Tinh Quân Cảnh. Với đặc tính sống quần thể thì cũng không có mấy ai dám đụng tới bọn chúng.
" Việc ngươi muốn nhờ ta đã biết. Nếu giúp được ta sẽ không từ chối. Ngươi còn việc gì nữa không nếu không có thì rời đi đi. Ta người này sống cô độc đã quen."



Thiên Nhai hơi cúi đầu đáp:



" Đã không còn. Vậy không làm phiền tiền bối nghỉ ngơi vãn bối xin phép rời đi. "



Đang lúc hắn định rời đi thì nhìn về hai đống xương lớn bên trên bãi cỏ, hắn ở cách một đoạn xa vẫn có thể cảm nhận được linh áp cường đại từ những khúc xương kia, lúc này hắn lại do dự hỏi:



" Tiền bối, người có thể hay không cho vãn bối đống xương kia."



Xuân Đức nghe vậy thì trong lòng thoáng qua sự kì quái, có điều hắn vẫn là gật đầu nói:



" Tùy tiện. Ta còn không biết vứt đi đâu đây nếu ngươi đã có lòng như vậy thì ta cũng xin cảm ơn."



Xuân Đức là nghĩ tên này chắc thấy bãi cỏ bừa bãi nên muốn tỏ chút thành ý giúp hắn dọn dẹp chứ hắn không hề nghĩ tới phương diện khác.



Được Xuân Đức cho phép vị trung niên kia ngay lập tức tiến lên thu dọn sạch sẽ đám xương cốt, lúc hắn ta chạm vào vào khúc xương đầu tiên thì nét mặt đã hiện lên vẻ vui mừng. Sau khi dọn dẹp xong thì hắn nhìn về phía khúc xương lớn bên trong miệng của sói vàng.



Xuân Đức thấy vậy thì giật khúc xương từ bên trong miệng tiểu cẩu ném cho Thiên Tử Nhai, hắn còn không quên dăn dạy con tiểu cẩu của mình.



" Không thấy người ta có lòng tốt giúp dọn dẹp sao, lại còn bắt người ta đứng chờ nữa. Lần sau tự giác nghe chưa."



Bị ăn chửi con sói vàng nằm yên bất động, ánh mắt của nó nhìn Xuân Đức có chút vô tội.



Vị trung niên tốt bụng sau khi thu dọn khúc xương cuối cùng thì ngay lập tức rời đi. Trước khi đi còn không quên cảm ơn Xuân Đức một cái, về phần Xuân Đức thì hắn chẳng hiểu vì sao tên kia lại cảm ơn minh nữa.