Cân Cả Thiên Hạ
Chương 767 : Âm mưu
Ngày đăng: 17:49 30/04/20
Không qua bao lâu Xuân Đức liền quay trở về nơi mọi người chọn làm động phủ. Khi hắn quay lại thì thấy cô bé Nhạn Tuyết đang ngồi một mình trên một tảng đá nhìn lên bầu trời đêm tối tăm, vẻ mặt nàng hiện lên sự mơ màng. Trong ngực nàng ta còn đang ôm một con cáo trắng lông xù.
Không giống lần trước, lần này Xuân Đức xuất hiện đã bị Nhạn Tuyết phát hiện. Nhìn qua bên này thấy Xuân Đức đang lững thững bước đi lại đây thì Nhạn Tuyết hiếu kì hỏi:
" Có thu hoạch được gì không ca. Mà ở trên hòn đảo này có thứ gì đặc biệt không ca? "
Xuân Đức lúc này đi lại gần nơi mà Nhạn Tuyết đang ngồi, tìm một chỗ hợp lý bắt đầu lôi ra mấy thứ linh tinh. Vừa lấy ra đồ nghề hắn cười nói:
" Cũng có bắt được một ít tiên thú cấp thấp, cũng không biết là vị thịt thế nào, dù sao ca cũng chưa được ăn lần nào."
Nói xong hắn liền mang ra một núi nhỏ xác tiên thú cấp thấp ra, đám tiên thú cấp thấp này có đủ mọi hình dạng cùng chủng loại, từ loài phi hành cho tới loài ẩn bên trong lòng đất.
Nhìn qua chiến lợi phẩm mà Xuân Đức mang ra thì Nhạn Tuyết bỗng nhiên kinh ngạc nói:
" Ý nha, bên trong quả thực có vài thứ tốt này."
Nàng lúc này nhảy xuống tảng đá sau đó đi lại gần, mang ra một con chim có bộ lông màu đỏ như máu. Nhìn qua bên Xuân Đức, Nhạn Tuyết cười hì hì nói:
" Ca, con tiên cầm này tên Huyết Vỹ Tước rất quý hiếm nha. Ăn vào có thể gia tăng huyết khí bản thân, tăng cường gân cốt rất thích hợp với người theo lực đạo như ca đấy."
Xuân Đức nghe thế thì nhìn mỉm cười nói:
" Vậy à, mà những người khác đều đi đâu cả rồi? "
Nhạn Tuyết vừa nghịch nghịch con chim đã chết kia vừa nói:
" Mọi người đều đi nghỉ ngơi cả rồi, hắn là do áp lực bên trong này khiến cho mọi người nhanh chóng tiêu hao thể lực nên vừa xong việc cả đám đều đi ngủ hết."
" Ồ." Xuân Đức hơi ngạc nhiên, lúc này hắn lại hỏi:
" Vì sao muội không đi ngủ đi, còn ở ngoài này làm gì? "
Vừa ăn vào trong miệng hắn liền cảm thấy một vị ngon ngọt của thịt nọn, nhai một lúc hắn liền nuốt xuống, vừa nuốt xuống thì hắn liền cảm nhận được một lượng năng lượng yếu ớt truyền đi khắp cơ thể.
Lúc này hắn mới nhìn qua Nhạn Tuyết hỏi:
" Muội có muốn ăn một miếng không? "
Nhạn Tuyết lắc đầu nói:
" Muội không có đói, ca ăn đi."
Xuân Đức cười hắc hắc:
" Thì ca cũng chỉ là hỏi cho có vậy thôi, biết là muội không ăn rồi nên ca mới mời đấy. Hắc hắc."
Nghe được cái giọng cười muốn ăn đòn kia của Xuân Đức thì Nhạn Tuyết liền phồng má lên, sau đó cô nàng liền chạy lại bên cạnh Xuân Đức bắt đầu giành ăn với hắn.
Ngay khi bữa tiệc còn chưa bắt đầu thì trận pháp xung quanh hòn đảo nhỏ bỗng chốc sáng lên rực rỡ, theo ngay sau đó là từng tiếng nổ.
" Ầm ầm.. Đùng đùng "
Âm thanh như sấm liên tiếp vang lên khiến cho cả hòn đảo cũng rung lên, hai người Xuân Đức cùng Nhạn Tuyết đang giành nhau con chim nướng lúc này cũng dừng lại.
Nhạn Tuyết hơi nhăn mày nói ra:
" Là có người công kích trận pháp của chúng ta mà không phải là quái vật biển."
Nghe thế thì Xuân Đức cũng thoáng qua vẻ ngạc nhiên,sau đó hắn có chút hài hước nói:
" Đấy, trước kia ca đã bảo với muội rồi, cứ xuống chiếm đại một hoàn đảo mà nghỉ ngơi muội cứ không chịu, bảo quy tắc này quy tắc nọ, giờ thì sao? Có người không nói một lời trực tiếp công kích chúng ta. Mà ở cái hải vực phụ cận này thì chỉ có đám người bốn đại gia tộc ra chứ mấy. "