Cân Cả Thiên Hạ

Chương 768 : Không biết đâu mà lường

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Bị ca ca châm chọc thì Nhạn Tuyết có phần nho nhỏ tức giận nhưng lại tìm không ra lý do để phản bác lại Xuân Đức nhưng là nàng vẫn cố gắng biện hộ cho mình.



" Ca ca toàn có võ đoán, lỡ may những người ngoài kia không phải người của chúng ta thì sao, biết đâu lại là đám ngoại tộc." 



Ngay lúc Nhạn Tuyết đang cố gắng giải thích thì từ bên trong một cái động phủ ở gần đó, mấy người Long Linh Nhi cũng bị tiếng nổ lớn làm tỉnh dậy, vừa ra ngoài thì đã có người lớn tiếng hỏi thăm.



" Là ai đang công kích trận pháp của chúng ta vậy? "



Nhạn Tuyết lúc này cũng là bất đắc dĩ nói:



" Cũng không rõ là ai đang công kích, ta đang định đi nhìn xem là ai đây. Mọi người cùng đi đi."



Những người khác không ai có ý kiến đều gật gật đầu, sau đó cả đám đều bay đến nơi trận pháp đang bị người công kích. Duy chỉ có Xuân Đức là vẫn ngồi ở nơi đó đang gặm thịt. Ở bên cạnh Sói Mập thấy những người khác đã đi hết thì hỏi:



" Chủ nhân, vì sao không đi trợ giúp bọn họ một chút? "



Nhìn về phương hướng nơi vẫn đang còn truyền tới từng đợt tiếng nổ lớn Xuân Đức bình thản nói:



" Không cần thiết làm việc không đâu, chỉ là mấy con cá nhỏ mà thôi. Mập mạp ngươi ở lại đây với ta đợi khách.Sắp có người tới chào hỏi chúng ta rồi đấy."



Sói mập nghe nói vậy thì đầu đầy sương mù, nó không hiểu là chủ nhân đang bảo đợi ai. Mặc dù không hiểu nhưng nó vẫn gật đầu một cái, sau đó giữ im lặng tiếp tục ăn phần thịt của nó.



.....



Bay tới nơi trận pháp đang bị công kích, nhóm người Nhạn Tuyết liền nhìn thấy kẻ đang công kích trận pháp là ai. Tất cả có 12 người đều mặc phục sức của dòng chính Cửu Gia, một trong bốn đại siêu cấp gia tộc.



Lúc này đây Long Linh Nhi quát lớn:




Tất cả những việc này diễn ra cực kì nhanh, từ khi thanh niên kia quỳ xuống đến khi tất cả đều biến mất còn chưa tới 4 giây.



Ngay khi bọn người Long Linh Nhi, Nhạn Tuyết biến mất thì từ một nơi bí mật có hai đạo thân ảnh cũng hóa thành ánh sáng bay về cùng một phương hướng, nhấp nhoáng vài lần liền biến mất tại phía chân trời, không cần nói thì ai cũng biết hai người này là ai.



.......



Lúc này đây Xuân Đức vẫn bình thản ăn thịt nướng, sự việc ngoài kia hắn cũng đã nhìn thấy rõ ràng. Có điều hắn cũng chẳng mấy quan tâm, dù sao thì việc sống chết của mấy người kia đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì cả.



Còn nói về tình cảm thì hắn cũng không phải là người giàu tình cảm đến mức chỉ mới ở bên một người vài ngày liền đã có tình cảm sâu đậm rồi, nói không có tình cảm thì cũng không phải nhưng một chút tình cảm đó thì vẫn còn chưa đủ.



Ngay khi Xuân Đức vẫn đang ăn thì một tiếng cười to vang lên:



" Ha hả. Tôn Vân đại thiếu gia, chúng ta lại gặp lần nữa, hẳn người vẫn còn nhớ tớ chứ. "



Lúc này lại có một âm thanh khàn khàn vang lên:



" Đại ca người quên rồi sao, tên này bị mất trí nhớ rồi làm sao có thể còn nhớ được mấy người chúng ta là ai "



Âm thanh lúc trước lại vang lên:



" Là ta quên mất, may mà có lão nhị người nhắc nhở. Vậy chúng ta cũng nên ra gặp đại công tử để người nhớ lại kỷ niệm xưa."



Cùng lúc đó có 5 người từ những nơi khác nhau đi ra bên ngoài, những người này toàn thân mặc áo choàng màu tím, hai kẻ mới lên tiếng phân biệt là một nam tử cao to, có khuôn mặt hung ác, người còn lại thì thấp lùn.



Ba người khác thì trong đó có một bà lão già khọm tay cầm một cái đầu lâu đang phát ra quang mang tà dị, hai người khác đều là thanh niên, người nào người nấy khuôn mặt lạnh tanh. Ánh mắt nhìn về Xuân Đức như nhìn người chết.