Cân Cả Thiên Hạ

Chương 771 :

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Ba ngày sau.



Một ngày này bên trên một hòn đảo tại Biển Chết. Mây đen kéo tới bao phủ toàn bộ hoàn đảo, vô số tia sét lớn nhỏ như không cần tiền đánh xuống phía dưới, từng tiếng nổ lớn " ầm ầm " liên tục vang lên khiến cho phương viên mấy ngàn dặm xung quanh một mảnh oanh vang.



Vô số quái vật biển cùng tu tiên giả kéo đến phụ cận nhìn xem là có việc gì đang diễn ra. Có điều phạm vi bao phủ của lôi điện đến cả ngàn dặm nên cũng không người có người có can đảm tiến vào bên trong nhìn xem là có việc gì đang xảy ra, là tu sĩ đột phá hay là bảo vật xuất thế.



Dị tượng thế này đã là kéo dài được một ngày nên số lượng người tụ tập đến phụ cận càng ngày càng đông, đa phần đều là người của Cửu Long Chí Tôn.



" Ngươi nói xem ở trong kia là có việc gì xảy ra? "--- Một thanh niên ốm nhom, một thân quần áo màu xám chân đạp phi kiếm lúc này hỏi đồng bạn ở kế bên.



Người kế cũng cũng là một thanh niên, có bộ dạng béo lùn, hắn híp híp con mắt đánh giá cảnh tượng ở phía trước, sau một lúc hắn mới nói lên suy đoán của bản thân.



" Theo ta thấy nơi kia 9 phần là có bảo vật gì đó xuất hiện, bằng không thì làm sao thiên tượng lại kéo dài lâu như vậy, nếu là là có người tấn thăng bị thiên phạt cả ngày thế này thì đã sớm biến thành tro tàn rồi."



Thanh niên ôm nhóm nghe vậy thì thấy có lý, hắn gật gật đầu sau đó nói:



" Ngươi nói cũng rất có lý. Mà không biết lục thiếu gia bảo chúng ta chờ ở nơi này làm gì nhỉ, chẳng lẽ lục thiếu cũng muốn thứ không biết ở bên trong kia."



Người kia mười phần khinh bỉ nói:



" Ngươi lại còn giả ngu với ta, mục đích lần này ngươi còn không biết sao. Với bảo vật ai lại chê nhiều cơ chứ. Có điều cũng nên cẩn thận một chút, khi dị tượng kết thúc thì sẽ không tránh được một tràng tranh đấu."



" Khà khà. Ta biết."--- Người thanh niên ốm nhom cười cười.




Không ai lên tiếng đáp lời, hiển nhiên những người khác cũng u mê, trong lúc nhất thời cả 6 người đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ không rõ vì sao mình lại ở nơi này nữa.



Sau một lúc ngồi nhớ lại thì Nhạn Tuyết bỗng nhiên đứng phắt dậy sau đó liền muốn rời đi nơi đây, thấy phản ứng quái lạ của nàng thì Long Linh Nhi liền giữ nàng lại, có phần quan tâm hỏi:



" Tiểu Tuyết bạn muốn đi đâu? "



Nhạn Tuyết bị Long Linh Nhi giữ lại thì sắc mặt liền không vui, nàng cố gắng vung tay của Long Linh Nhi ra nhưng mãi mà không làm sao thoát ra được, có lẽ vì đang lo lắng nên Nhạn Tuyết nhẹ giọng nói:



" Nhanh thả tay.Ta phải đi tìm ca ca."



Long Linh Nhi nghe thế thì càng giữ chặt tay Nhạn Tuyết hơn.



" Nơi này cũng không phải hòn đảo trước kia bạn muốn đi đâu tìm? Chúng ta còn chưa biết mình đang ở đâu làm sao tìm? "



Đang vùng vẫy, nghe lời nói của Long Linh Nhi thì Nhạn Tuyết liền không có giẫy giụa nữa. Nàng có đôi chút thất thần, nàng tự lẩm bẩm nói:



" Đúng, ta còn không biết mình đang ở đâu làm sao có thể tìm ca ca."



Lẩm bẩm xong thì nàng quay qua nắm tay Long Linh Nhi, ánh mắt của nàng hiện lên sự chờ mong nói:



" Tiểu Linh Nhi, bạn có cách tìm đến ca ca (anh) của mình phải không? Bạn nói đi có phải vậy không? "