Cân Cả Thiên Hạ

Chương 773 : Người với người là không thể tin tưởng nhau 2

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Nhìn thấy người trung niên kia vẻ mặt hung ác hướng về phía mạnh lao tới, Xuân Đức không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.



Rõ ràng là hắn cũng không có thù oán gì với hai người này vậy mà hai người này cứ một mực ép hắn vào chỗ chết, đôi khi trên đời không phải lúc nào cứ sống an phận thì sẽ phiền phức sẽ không tìm đến.



" Trói buộc." Hắn khẽ nói.



Ngay lúc này thiên địa tiên khí ở phụ cận lập tức biến thành những sợi dây xích trói lại hai tên tu tiên giả nhân tộc cùng con Vượn Ác Ma. Thoáng cái cả ba đều bị trói buộc giữa không trung không cách nào có thể nhúc nhích.



Trong ánh mắt của bọn họ đều hiện lên thần sắc khủng hoảng, ánh mắt khi nhìn về phía Xuân Đức thì hiện lên sự sợ hãi nồng đậm. Người trung niên lúc trước nhằm vào Xuân Đức lúc này đây mặt mũi đã trắng càng thêm trắng, hắn cố gắng nói cái gì nhưng không tài nào phát ra âm thanh.



Xuân Đức lúc này trước tiên bay về phía con Vượn Ác Ma,trực tiếp dùng tay đâm sâu vào trong cơ thể của nó, ngay lập tức con Vượn Ác Ma hiện lên vẻ thống khổ. Nó cố gắng vùng vẫy nhưng không thành. Hai mắt nó nhanh chóng ảm đạm.



Trái ngược với nó, Xuân Đức lúc này cảm thấy vô cùng thư sướng, một luồng sinh mệnh theo cánh tay chạy khắp cơ thể hắn, hắn nhắm mắt lại cảm nhận sự sung sướng này, nhưng ngay lúc hắn đang phê thì luồng sinh mệnh kia đã cắt đứt, mở mắt ra thì đã thấy con Vượn Ác Ma lúc này đã biến thành tro bụi rồi, chỉ để lại một viên tinh hạch cùng một viên nội đan đang lơ lửng trước mắt.



Đưa tay bắt lấy hai vật kia Xuân Đức có phần bất mãn nói:



" Không thỏa mãn gì cả, ước gì có một tên đế cấp để mình cắn nuốt thì tốt biết mấy."



Đi qua bên tên trung niên ba lần bảy lượt muốn đẩy hắn vào chỗ chết, với loại người này thì cũng chẳng cần nói nhiều làm cái gì, Xuân Đức trực tiếp sưu hồn sau đó thì hấp thụ.



Tu tiên giả so với tiên thú đúng thật quả là khác biệt, con Vượt Ác Ma còn có thể giúp hắn thoải mái được tầm phút, còn tên tu sĩ này chỉ hai cái hô hấp liền cặn cũng không còn.



Đi qua tên tu tiên giả còn lại, hắn khẽ cười sau đó sưu hồn, có điều khi hắn vừa sưu hồn thì liền không khỏi ngạc nhiên, hắn lúc này thu tay lại nhìn người trung niên trước mặt hỏi:



" Trí đạo tu sĩ sao? "



Người trung niên lúc này cả cái trán đã đầm đìa mồ hôi, nghe được Xuân Đức hỏi thì hắn gật đầu như băm tỏi.




Vừa nói Xuân Đức liền đã thêm mấy cái lên mặt tên này, Hồ Nhất Khôn lúc này thật sợ, hắn dùng một tay còn lại cố nắm lấy chân Xuân Đức, giọng hắn khàn đặc vang lên:



" Chủ nhân là thuộc hạ sai, xin chủ nhân tha cho thuộc hạ một mạng này. "



Xuân Đức lúc này mới ngồi xuống nhìn Hồ Nhất Khôn, hắn cười lạnh lẽo:



" Hắc hắc. Đãi thịt không muốn chỉ thích ăn xương. Nếu lúc trước học ngoan thì bây giờ đã không phải chịu khổ rồi, thấy ngươi còn có chút giá trị ta tha cho ngươi một mạng."



Nhìn qua Sói Mập hắn bảo:



" Dừng lại đi mập mạp, tên này còn có chút giá trị nên để hắn sống."



Sói Mập nghe vậy thì có chút không cam lòng, nó còn cắn thêm mấy cái nữa mới dừng lại.



" Chủ nhân,vậy cái tên này giờ xử lý ra sao? "



Xuân Đức nhún vai nói:



" Cứ kệ hắn nằm ở đó, không chết được đâu. Đêm nay chúng ta ở nơi này dừng chân. Mập mạp ngươi có nhiệm vụ nhìn chằm chằm tên này, nếu thấy ghét thì cứ cắn cho hắn mấy phát. "



Sói Mập lập tức cam đoan:



" Chủ nhân yên tâm, cứ để tiểu Kim lo."



[ T/G: Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ.]