Cân Cả Thiên Hạ

Chương 850 : Khách không mời mà đến

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Ở bên ngoài, bầu trời lúc này đã tối đen một màu, gió tuyết vẫn thổi vù vù. Nhưng nhờ có trận pháp che chắn nên phạm vi vài dặm xung quanh lâu đài không hề có gió tuyết.



Cũng giống như mọi khi hắn phụ trách làm thịt con mồi, cho nó lên giá nướng, còn Sói Mập phụ trách việc nướng thịt.



Trong lúc Sói Mập dùng bổn nguyên yêu hỏa nướng thịt thì hắn liền tranh thủ nằm nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm kia. Ánh mắt của hắn lúc này hiện lên một tia mê mang khó hiểu.



Trong đầu hắn lúc này đây đang suy nghĩ một đống thứ lung tung, nào là kế hoạch sau này, phương pháp tu luyện, ngày mai làm việc gì, rồi lại nhớ đến Vô Địch cùng mấy đứa em gái. Hàng loạt suy nghĩ đan xen khiến cho đầu óc hắn loạn thành một đoàn.



Hít vào một hơi sâu sau đó thở ra, hắn xua đi mấy cái suy nghĩ lung tung ở trong đầu, lúc này đây hắn ngồi dậy, lấy ra Quỷ Kiếm vuốt ve nó sau đó cắm nó xuống nền đất. Hắn làm vậy cũng chẳng có thâm ý gì cả đâu, chẳng qua là hắn cần một cái gì đó để dựa lưng mà thôi.



Nhìn Sói Mập đang chuyên tâm điều khiển yêu hỏa thì Xuân Đức bất ngờ hỏi một câu:



" Mập mạp ngươi có người nhà sao?"



Sói Mập đang điều khiển yêu hỏa nghe vậy thì thoáng mất đi khống chế yêu hỏa khiến cho nó bùng lên nhưng rất nhanh nó liền khống chế lại lại được, sau khi không chế lại được yêu hỏa thì nó có đôi chút buồn buồn nói ra:



" Đã không còn, gia đình của Tiểu Kim đều đã bị cường giả nhân tộc giết gần hết trong một lần giao tranh giữa hai tộc khi tranh giành địa bàn. Cũng có một số ít thành viên trong đàn chạy thoát nhưng giờ cũng không biết bọn họ ở nơi nào."



Khẽ thở dài, Xuân Đức nói:



" Hẳn là mập mạp ngươi rất hận đám nhân tộc đã phá hủy gia đình của ngươi đi, có biết mấy tên đó là kẻ nào sao? Lúc nào có dịp ta giúp mập mạp ngươi thanh lý những kẻ kia cho."
Theo ở bên cạnh Long Linh Nhi, Cửu Công Chúa lúc này cũng phải lấy tay dụi dụi con mắt để xác định là bản thân không có nhìn lầm.



" Ta thật không có nhìn lầm. Cái này đều là thật, không phải huyễn tượng."



Cửu Công Chúa nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn có chút không dám tin tưởng vào mắt của mình, nàng làm sao cũng không liên tưởng được một ma đầu giết người vô số, máu lạnh vô tình cũng có lúc như thế này.



Nếu không phải nàng đã tiếp xúc với người kia một thời gian khá dài thì có đánh chết nàng cũng không tin người thanh niên thập phần bình thường, ôn hòa ở nơi xa xa vừa cười nói tí tửng cùng đám trẻ vừa đang nấu ăn kia lại là một ma đầu.



Long Linh Nhi có chút không dám chắc nói:



" Cái này hình như đều là sự thật đấy. Nhưng mà chúng ta lúc này có nên tiến lại gần gặp đại nhân không? Hình như ta cảm thấy lúc này đây gặp đại nhân có chút không thích hợp."



Tôn Khánh Nguyên lúc này cũng khẽ gật đầu nói:



" Linh Nhi cô nói phải, bây giờ hẳn đại nhân không thích bị làm phiền, chi bằng chúng ta ở tại nơi này, đợi khi nào đại nhân triệu kiến thì hãy đi qua, tránh để đại nhân không vui. Bằng không cái được không bù cái mất."



Mấy người Mộng Hồng Trần, Thánh Nhã, Long Linh Nhi, Cửu Công Chúa nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, sau đó thì khẽ gật đầu, tiếp theo bọn họ chọn một đỉnh núi cách không quá xa ở lại.



[ Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhé. Tác đi ngủ sớm cho béo đây.]