Cần Cù Bù Ngốc Nghếch
Chương 4 :
Ngày đăng: 13:33 19/04/20
“Thật xin lỗi học tỷ, Hiểu Chân
không khỏe, tôi đưa cô ấy đi khám bác sĩ, còn chuyện tìm tài liệu, ngày
mai tôi cùng chị đi có được không?” Một cú điện thoại, hủy diệt hết tất cả tâm trạng tốt của cô.
“Tùy cậu” Cô miễn cưỡng đáp, tắt di động, không tâm tình tiếp tục làm việc, nằm ghé vào trên bàn, cho đầu óc nghỉ ngơi một chút.
Vốn dĩ, mấy ngày trước đã hẹn tốt với
Quan Tử Cần muốn đi sông đạm tra tư liệu, cô còn có kế hoạch đến bến tàu chơi một chút, còn tính dẫn hắn tới một quán không tệ, có trà sữa huân y thảo uống rất ngon……
Bất quá! Quên đi, hắn có hẹn cùng tiểu học muội, chính cô đi vậy.
“Làm sao vậy? Phờ phạc ỉu xìu?” Bạn học ngồi ở kế bên đang chiến đấu hăng hái với bản báo cáo, quăng xuống một tiếng ân cần thăm hỏi.
“Không có gì”. Chẳng qua là đột nhiên rất phiền, cái gì cũng không muốn làm mà thôi.
“Gần đây thấy cậu như ít cùng với tiểu học đệ đi chung?”
“Đại khái là đang bận thân với tiểu học muội đi”.
“Cậu không tức giận sao?” Bạn học cười hỏi.
“Tại sao tức giận? Hắn cũng không phải là gì của tớ”.
“Vậy cậu hiện tại là đang chán chường cái gì?”
Một câu nói phá hỏng cô.
“ Nếu như không phải bạn trai, vậy thì
không phải quyền lợi của cậu. Đối với hắn mà nói, học tỷ và học muội đều giống như nhau, cùng cậu xem phim với cùng cô ta xem phim ý nghĩa khác
biệt không lớn, cậu cũng không có tư cách nổi bão với hắn, yêu cầu hắn
đi với cậu, lấy cậu làm trọng”.
“Tớ biết” Chính là ngay cả tức giận cũng không được, cho nên mới buồn bực a!
“Nhìn hắn cùng nữ sinh khác đi
lại thân mật, trong lòng cậu rất không thoải mái, rất muốn độc chiếm
quyền lợi kia đúng hay không?” Nếu không mỗi lần biết hắn và tiểu học muội ở chung một chỗ, tâm tình cô ấy liền kém như thế này!
Cô muốn độc chiếm quyền lợi kia sao? Cô muốn trong mắt hắn chỉ có cô, muốn là một cái kia độc nhất vô nhị sao?
“Rõ ràng thích người ta muốn chết, còn đang tại cái gì a?” Bạn học lắc đầu, trở về chỗ tiếp tục làm báo cáo.
Cô thích Quan Tử Cần (KL: chúc mừng chị, chị đã nhận ra)
Những lời này, luôn có một đống người lặp đi lặp lại, muốn quên cũng quên không được.
Nghe những lời này, cô không thừa nhận,
cũng không phủ nhận, kỳ thực cô sớm hiểu được, nếu không phải là có cảm
tình, ngay từ đầu, sẽ không mượn cớ quen biết hắn, cùng hắn đi lại mật thiết như thế.
Vốn dĩ, chính là cảm thấy tiểu học đệ
này rất thú vị. Càng về sau, nghe thấy hắn phát sinh một ít xui xẻo sự
tích ly kỳ khôi hài như thế nào, cô cũng cười không nổi nữa. Ý niệm thứ
nhất trong đầu là hắn có bị thương không?
Nóng lòng, nhớ mong, toàn tâm toàn ý ủng hộ, tâm tình như vậy, như vậy giao ra, để ý như vậy, cho đến bây giờ chẳng qua là đối với học đệ thôi sao?
Bằng không, cô sẽ không cho hắn nắm tay
cô, ôm vai cô, lo lắng hắn cảm lạnh, cho phép hắn ngủ cùng một cái
giường, bị tướng ngủ khiến cho người ta ghét bỏ của hắn đè ép cả đêm làm cho một đêm mất ngủ cũng không tức giận, trong lòng còn dập dờn mềm mại mật ý ngọt ngào. Nếu không phải bởi vì trong lòng có hắn, cô vốn
không dễ dàng cho người ta đến gần lại cho phép hắn vừa kéo vừa ôm,
đụng chạm như thế thân mật sao!
Tình cảm, không phải ngay từ đầu liền
có, mà là tích lũy từng tháng từng ngày, từng chút làm sâu sắc, thật
lòng yêu thương hắn là vì hắn tính tình thuần khiết không lừa dối, rồi
sau đó khắc sâu tận đáy lòng thương nhớ, luyến lưu…
“Quan Tử Cần, bạn gái ở bên ngoài tìm”.
Tắm rửa xong, đang vùi đầu cố gắng ôn
phạm vi kiểm tra ngày mai, bỗng nhiên nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, hắn thuận tay mặc thêm áo khoác, mang dép đi xuống lầu.
Đồng Thư Nhã đứng ở dưới ký túc xá nam chờ đợi, nhìn lại thấy hắn, giơ hộp đồ ăn trong tay, vung lên nhợt nhạt nụ cười.
“Học tỷ” Hắn bước nhanh xuống lầu, một đường từ lầu năm xuống dưới, có chút thở gấp.
“ Đi từ từ là được rồi, tôi sẽ chờ cậu, cậu làm chi chạy đến thở gấp như vậy?”
Chính là ngại để cô chờ lâu, thang máy ở ký túc xúc xá chậm như rùa bò, chờ nó thì phải chờ đến dài đằng đẳng.
“Này, mới cùng bạn đi ăn liên hoan, bánh bao hấp ở chỗ đó ăn không tệ”.
“Cám ơn”. Quan Tử Cần
nhận lấy hộp đồ ăn, vừa nhìn cô, đưa hộp đồ ăn cho hắn xong, hai tay cô
rất tự nhiên giúp hắn sửa lại cổ áo, trông cô……. Thật không giống như
không vui.
Hắn do dự nói “Cái kia, học tỷ……… thật xin lỗi, gần đây tương đối bận rộn”.
Đồng Thư Nhã nghe phải chuyện này, một
phen vô danh hỏa nhất thời nổi lên. Làm sao? Là muốn khởi binh vấn tội
sao? Hay cho một tên Quan Tử Cần, có can đảm liên chất vấn cô một câu
thử xem?
Từ đầu đến đuôi cô không nói một câu, lạnh lùng xem học muội đóng vai kẻ yếu, ủy khuất khóc lóc kể lể với hắn.
“Học tỷ, chị thật sự đánh cô ấy?”
Hắn chất vấn cô? Hắn thật sự dám chất vấn cô?
“Đúng, là tôi đánh cô ta, vậy thì sao? Cậu muốn giúp cô ta ra tay sao?” Cô lạnh lùng đáp lại.
“Không phải…..” Hắn chỉ là muốn biết, cô đang nghĩ cái gì mà thôi. “Hiểu Chân nói, là vì tôi và cô ấy đi gần quá, cho nên chị mới tức giận sao?”
“Đừng dát vàng lên mặt mình, Quan Tử Cần”. Cô nghe xong càng giận bốc lửa.
Vốn dĩ là, muốn tạo ra khoảng cách, làm
phai nhạt tình cảm, học muội không biết trời cao đất rộng này chạy đến
gây hấn cái gì? Lấy tư thái của người thắng đến cười cợt cô bị đày vào
lãnh cung? Rõ ràng là muốn bị đánh? Đồng Thư Nhã cô cũng không phải là
kẻ để cho ai cũng có thể châm chọc?
“Cậu thích cùng với ai cùng
nhau, tôi không xen vào. Lần sau, cô ta dám nói một câu bà lão hoặc bị
vứt bỏ linh tinh chữ, tôi cũng sẽ như cũ đánh không tha!” Nói xong, cô lạnh lùng đứng dậy rời đi.
Tốt, chân tướng rõ ràng, khó trách học tỷ tức giận.
“Hiểu Chân, em thật sự là đuối lý không còn gì để nói”
“Chị ấy đánh em nha!”
“Cá tính của học tỷ tôi hiểu. Em không chọc cô ấy, cô ấy cũng sẽ không gây sự với em” Là cô tự tìm, muốn trách ai.
Học tỷ tuy rằng đánh người là không quá đúng, nhưng cô ấy ở trước mặt người khác nhục nhã người ta, lại tốt ở chỗ nào?
“Em còn muốn khóc tiếp sao?” Suy nghĩ một chút, rất có lương tâm mà để lại nguyên một bao khăn giấy cho cô, mặt khác bổ sung thêm mấy câu: “Thẳng thắn mà nói, Hiểu Chân, tôi cũng không tán thành cách làm của em, tôi
nghĩ, sau này chúng ta vẫn ít lui tới có vẻ tốt, như vậy xung đột sẽ
giảm đi rất nhiều.”
Đồng Thư Nhã hoàn toàn không để ý tới hắn.
Mỗi lần gọi điện thoại cho cô, đều bị cô cúp máy, đi đến lớp học tìm cô, cô chỉ lạnh lùng nói với hắn một câu: “Đi tìm tiểu học muội của cậu đi, theo tôi này bà lão chỉ biết dùng bạo lực, không có tiền đồ”.
Cùng với lúc trước như có như không bảo trì khoảng cách không giống với, lần này là thật sự tức giận.
Có một lần thậm chí còn cảnh cáo: “Quan Tử Cần, cậu tốt nhất đừng đến chọc tôi, nếu không ngay cả cậu tôi cũng cùng nhau xử đẹp.”
Hắn hoàn toàn không dám nghi ngờ, cô nói được thì sẽ làm được.
Nhưng mà hắn thực sự không có chọc qua
cô cái gì a, cá tính của cô tuy rằng mạnh mẽ, nhưng đây cũng là một
loại kiên cường bảo hộ chính mình, kỳ thực cô rất mềm lòng. Hắn vẫn nhớ, lúc mới quen, bộ dáng cô dịu dàng giữ chặt tay hắn, giúp hắn bôi
thuốc.
Khi nói chuyện với hắn, khẩu khí thường thường hung dữ, nhưng lòng so với ai đều tinh tế. Ở trong mắt của
người khác xem ra, là cô ức hiếp hắn, xem phim, ăn cơm đều bắt hắn mời
khách, còn muốn hắn làm tài xế miễn phí đón đưa, thật sự giống như hắn
thật chịu thiệt, bất quá trên thực tế…….
Cô biết hắn có khi rất lơ đãng, cho
nên nhớ thời khóa biểu của hắn, mỗi ngày gọi điện thoại kêu hắn rời
giường. Sách giáo khoa của các học tỷ khác thường giảm bảy, năm mươi
phần trăm bán lại, còn cô thì chưa từng lấy của hắn một xu, làm cho hắn
giảm được không ít tiền mua sách giáo khoa. Thi giữa kỳ, cuối kỳ đều
cùng hắn học bài, giúp hắn sửa lại trọng điểm, đưa thức ăn tối ngon cho hắn ăn đến nỗi bạn cùng phòng cũng khen không dứt miệng; Có khi đi
shopping, thấy quần áo nào hợp với hắn, liền không do dự chút nào mua
cho hắn…..
Cô chính là người như vậy, biết chính
mình muốn cái gì, làm cái gì, chưa bao giờ giải thích với người bên
ngoài, đối với chuyện của hắn là như vậy, đối với chuyện học muội cũng
thế!
Ngay từ đầu, hắn cũng không cảm thấy cô
cố ý khi dễ học muội, hắn chỉ muốn xác nhận, nguyên nhân cô và học muội xung đột có phải cũng là nguyên nhân cô xa cách hắn hay không?
Bất quá bây giờ xem ra………. Giống như khéo quá hóa vụng, cô bây giờ chẳng những không để ý tới hắn, còn thực hỏa đại!
Cô hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, hắn quả thực không có cách nào.
Nhưng mà, vô luận cô tức giận hắn bao
nhiêu, vẫn sẽ nhờ học tỷ khác, chuyển giao sách giáo khoa cùng đề cương
của cô cho hắn, tất cả đều là khóa của hắn trong học kỳ này.
Cho đến bao giờ…….. cơn tức của cô mới có thể tiêu a?