Cần Cù Bù Ngốc Nghếch

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:33 19/04/20


Bạn bè có giới hạn của bạn bè, bạn trai có phạm vi của bạn trai……



Nói thẳng ra,là hắn không cẩn thận

chiếm quyền lợi bạn trai của người ta, vì thế ý là cô từ nay về sau sẽ

không đi chơi với hắn sao?



“Chính mình nghĩ đáp án, câu trả lời tôi đã sớm nói với cậu”.



Đây là cô nói.



Cô rốt cuộc đã nói qua cái gì? Quan Tử

Cần nghĩ nát óc, liều mạng nghĩ đi nghĩ lại, hình như là bắt đầu từ

lúc một đêm kia cô vội vàng đưa bánh bao hấp tới cho hắn, rồi sau đó

liền bắt đầu xa lánh hắn.



Nhưng mà đêm đó cô cũng giống như trước

kia, trêu cợt hắn hoa đào thật vượng, rồi sau đó nói nếu cô không cẩn

thận thích hắn mà nói…….



Đợi chút, thích hắn? Chẳng lẽ những lời này không phải nói đùa?



Hắn cả người theo trên giường nhảy dựng lên, bạn cùng phòng cũng bị động tác của hắn làm cho dọa đến “Cậu bị ma đè nha!”



Hiện tại, Quan Tử Cần căn bản cái gì cũng không nghe được, bây giờ trong đầu hắn chỉ tồn tại một cái tin tức…



Cô thích hắn, cô thích hắn, cô thích hắn…….



Học tỷ, thích hắn?



Này, …….. kỳ thực rất chấn động! Hắn bị

đánh sâu vào, trái tim nhỏ bé cơ hồ chịu không nổi, đầu óc choáng váng

mơ hồ ngã trở lại trên giường.



Cho nên ngày đó cô kỳ thực là đang tỏ tình sao? Sau đó hắn còn rất ngu xuẩn hoàn toàn không làm rõ tình huống.



Mày là đầu heo a! Quan Tử Cần, khó trách người ta không để ý đến mày.



Cô cho rằng hắn là bạn trai thân thiết

của mình nên cho hắn hưởng hết thảy quyền lợi cùng nghĩa vụ, trước kia

hắn căn bản không cảm thấy có gì là không đúng, nay cô đột nhiên thu

hồi, trong lòng liền cảm thấy trống trải, nghe không được giọng nói của

cô, không có cô dịu dàng kéo tay hắn, hắn cảm thấy cái gì cũng không

thích hợp.



Nếu là bạn trai mới có thể độc hưởng của cô cười, dịu dàng của cô, tinh tế tri kỉ của cô, mới có thể khi đi

băng qua đường cầm tay cô, để cho cô ngồi ở sau xe ôm eo của hắn, đi nơi nào cũng có thể mang theo cô, cho dù bị cô quản, bị cô hung giữ, hắn

cũng cảm thấy thật vui vẻ…….



Thế, hắn muốn tranh thủ vị trí kia!



Hồi nhỏ, anh tư cực độ ghét bỏ tướng ngủ của hắn, mỗi lần đều dùng động tác thô lỗ đá văng hắn ra, thường thường khi buổi sáng thức dậy, hắn đều là ngủ dưới sàng. Về sau anh tư chịu

không nổi, liền đem hắn ném cho anh ba, không đến một tuần, anh ba cũng

đem hắn ném cho anh hai, cuối cùng, được anh cả thu nhận.



Ngay cả anh cả tính tình tốt nhất, nhắc đến tướng ngủ của hắn cũng sẽ thở dài liên tục. Mọi người đều nói,

nếu như có cô gái nào lòng dạ Bồ tát, có thể chịu đựng được loại

tướng ngủ khiến cho người ta phát điên này, bọn họ sẽ tạ chủ long ân, trực tiếp đem hắn đóng gói đưa qua, ở rể cũng không hề gì.



Thì ra điều kiện dựng vợ gả chồng của hắn hèn mọn như vậy đó!



Ngay từ đầu còn có thể kháng nghị, nhưng đến ngày nào đó, cô ở trên giường bị hắn vừa đè vừa ôm đến sắp tắt thở, cả đêm không thể ngủ ngon. Vậy mà trên mặt cô không có chút nào ghét

bỏ, còn nhàn nhạt cho hắn một nụ cười dịu dàng, rồi nhắc nhở hắn thời

tiết lạnh, giúp hắn quàng khăn quàng cổ………



Cảm giác này, hắn không có cách nào hình dung, thật ấm áp, thật cảm động!



Bây giờ ngẫm lại, trong lúc vô tình, hắn thực sự đã ăn không ít đậu hủ của cô, nhưng cô lại chưa từng tức giận

qua, nếu đổi lại là người khác, đã sớm đánh hắn sưng đầu……..



Cho nên …… học tỷ chắc là có chút thích

hắn đi? Mới có thể bao dung cho hắn làm càn, mặc cho hắn hết ôm lại sờ, cô đối với người khác cũng không có tốt như vậy đâu…….



Mà hắn này đầu heo, ở sau khi ăn hết ngon ngọt, còn dám hỏi cô loại nói điểu này “Ba đứa nhỏ là ai?”, khó trách cô ngày đó lại tức đến phát khóc, ngay cả hắn còn thấy ngày

ấy cô chỉ lấy chân đạp vỉa hè, mà không cời giày cao gót ra tạp hắn thật sự là tu dưỡng đến nơi đến chốn rồi!



Thế hiện tại……… học tỷ tức giận thành như vậy, hắn muốn như thế nào cứu vãn đây?



Vội vội vàng vàng xuống giường, móc ra di động gọi điện thoại cho các anh chị cầu cứu.
bực mình vừa buồn cười, cuối cùng cũng hiểu được trong khoảng thời gian này hắn vì sao lại khác thường cùng với những hành vi buồn cười, rốt

cuộc là đang làm cái quái gì.



“Ngu ngốc!” Cô cười.



Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, có ai theo đuổi con gái theo đến mức thảm như vậy!



“A! Ngu ngốc” Hắn sửng sốt, có người sẽ thích ngu ngốc sao?(Chết cười mất, ông nói gà bà nói vịt a~)



“Chị kỳ thực là muốn nói trứng vịt? Là trứng luộc trong nước trà?” Có khả năng lắm, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài ăn mì, cô thường hay kêu thêm trứng.



“Ngu ngốc” Cô lặp lại thêm một lần nữa. Lúc này ngữ khí có chút dịu dàng khó có thể phát hiện ra.



Những người theo đuổi cô không ít, trong số tất cả những người theo đuổi, chỉ có hắn là ngốc nhất, chỉ biết dùng cách làm thô sơ, Ngu công dời núi chạy đi theo sau phía mông cô, thế

nhưng cố tình….. Cũng lại là một kẻ làm cho cô động lòng nhất.



“Lần sau không cần lại ở dưới lầu nhà tôi đứng gác hứng gió. Có thời gian thì nên ngủ nhiều một chút!”



“A, nhưng là….” Hắn còn chưa nói tới nếu không đến sớm, cô căn bản sẽ không chờ hắn a!



“Còn nữa, cũng đừng có rảnh một chút liền chạy đến phòng học của tôi dự thính”



“A…”



Lần này còn tệ hơn, vừa mới há mồm, đã bị đánh gãy, hoàn toàn không có cơ hội kháng án. “Nếu tôi muốn cậu đi theo cùng, sẽ nói cho cậu biết”.



Sợ cô không nói cho hắn a!



Hắn rầu rĩ, thật không tình nguyện.



“Tử Cần, cậu không cần gấp, tôi nói rồi, tôi sẽ chờ cậu”. Cô rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà nói với hắn.



“ Di?” Đề tài khi nào thì nhảy đến cái này.



Trước kia, cô vội đưa bữa tối cho hắn, hắn thở gấp chạy xuống dưới lầu, cô đều nhẹ giọng nói: “Từ từ sẽ đến, tôi sẽ chờ cậu”.



Thời khóa biểu của hắn đầy cả sảnh

đường, cô thì ít hơn rất nhiều, thường thường đều là cô đợi hắn. Hắn hết tiết học liền vội vã chạy tới địa điểm hẹn, vì sợ cô chờ lâu lắm, cô

vẫn là cười cười rồi nói: “Gấp cái gì, từ từ đến là được rồi, tôi cũng sẽ không chạy trốn!”



Hắn chưa theo đuổi qua nữ sinh, chỉ ngốc nghếch lấy tốc độ rùa bò theo đuổi, suy nghĩ muốn biết cô thích cái gì, muốn yêu thương cô nhiều hơn một chút. Tại đúng lúc này, cô lại vừa

khéo nói với hắn câu này: “Đừng nóng vội, tôi nói rồi, tôi sẽ chờ cậu!” Hắn có thể hay không cố gắng ảo tưởng, vụng trộm đem câu nói kia đem nó hiểu như vậy.



“Tử Cần, cứ từ từ theo đuổi, tôi sẽ ở tại chỗ chờ cậu……”



Có thể sao? Có thể sao? Có thể nghĩ vậy

để cho chính mình thoải mái hơn một chút, bản thân mình cũng sẽ không

chán nản như thế…..



“Vậy chị chờ tôi tỉnh ngủ, chúng ta cùng đi Dương Minh sơn trang xem cảnh đêm”. Thừa cơ cướp đoạt, ông lão hai mươi tuổi này, cực kỳ cố chấp kiên trì muốn hoàn thành trình tự theo đuổi này.



Hắn còn không hết hy vọng? Đồng Thư Nhã thở dài, quyết định nhận mệnh.



“Dạ, đại gia phân phó như thế nào, tiểu nữ tử nhất định là theo.” Núi đao biển lửa đều phụng bồi, nếu không thì làm gì bây giờ?



Có hứa hẹn của cô, hắn thực an tâm ngủ.



Không cần lại hỏi cô làm sao mà biết

được. Nhìn chằm chằm vào cánh tay vắt ngang đây, cô đã thật thói quen,

hoàn toàn thấy nhưng không thể trách.



Ở trong lòng yên lặng đếm ngược ba mươi giây, thật không ngoài ý muốn khi chân cũng gác qua đây luôn, hoàn toàn đè lên cô.



Người này……. là gấu koala sao?



Giường đơn của ký túc xá không thể so sánh với giường đôi ở chỗ của cô, cô sắp ngã xuống!



Đưa tay muốn bắt gấu Koala ôm dính trên người xuống, lại bất ngờ nghe được hắn mơ mơ màng màng nới mớ.



Thì ra không chỉ tướng ngủ của hắn khoa trương, ngẫu nhiên còn có thể nói mớ.



Nghe rõ hắn thì thào lải nhải cái gì, cô dịu dàng mỉm cười, đưa tay ôm lấy hắn “Ngu ngốc, tôi cũng vậy”.



Một câu nhỏ như vậy, đơn giản như vậy, lại khiến cho người ta tim đập thình thịch……



“Tôi thích chị, học tỷ…..”