Cần Cù Bù Ngốc Nghếch
Chương 7 :
Ngày đăng: 13:33 19/04/20
Cô nghĩ, cô nhất định là điên rồi, mới có thể phối hợp với hắn làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn tới cực điểm này. Khi thời điểm đầu đông giá lạnh, còn nửa đêm đi đến Dương Minh sơn trang hóng gió!
Có thể ngắm
được cảnh gì? Không biết, cô đang vội mà phát run. Cảnh đêm có đẹp hay
không? Ai đâu rảnh mà chú ý tới cái đó, bận lau nước mũi còn không kịp
nữa là!
Như thế rất tốt, suốt cả một đêm, cô chỉ biết mình xong đời!
Buổi sáng hôm sau thức dậy, cổ họng đau
gần chết, còn phát không ra tiếng nào, chắc chắn là cảm nặng rồi, khiến
cô đến ngay cả khí lực đi ra khỏi phòng cũng không có.
May mà kẻ đầu sỏ coi như cũng có lương tâm, đưa đón cô đi khám bác sĩ, toàn bộ hành trình đều chăm sóc rất cẩn thận.
Vốn cô còn thật lo lắng cho hắn, sợ hắn
bệnh tình nặng thêm. Ai ngờ người này sau khi một đêm hứng gió lạnh,
thế nhưng lại khỏe hơn rất nhiều!
Cho nên……….. đứa nhỏ này thích hợp
trưởng thành ở trong nghịch cảnh. Vì vậy, không cần đối xử tốt với hắn
?( A này thích hợp bị ngược đãi)
Mấy hôm nay cô không đi học được, hắn
buổi sáng, trưa, chiều, tối đều đến đem ba bữa đúng giờ cho cô, buổi tối thì ở lại chỗ cô không quay về.
Hắn nói với lý lẽ hùng hồn…….. Sợ cô lúc tối sẽ phát sốt không có người chăm sóc.
Nhìn hắn có thành ý chuộc tội như vậy, cô thật không đành lòng đả phá hắn………….. Có cậu ở đây tôi mới không được ngủ ngon!
Haiz, người bệnh cần nhất chính là một giấc ngủ ngon a……
Học xong, mang đến cháo Quảng mà cô muốn ăn, chuyện thứ nhất hắn làm là kiểm tra gói thuốc.
“Chị giữa trưa không có uống” Lập tức nắm thóp.
Người này a……. Đồng Thư Nhã rất muốn cười, lại bị hành động nhỏ nhặt cố chấp này của hắn khiến cho trong lòng ấm áp.
“Quên mà!”
“Uống thuốc không thể quên” Sau đó hắn lấy ra giấy stick note( giấy dán tiện lợi), nhớ lại thời
gian uống thuốc bác sĩ nói, bốn giờ uống một lần, đem mỗi cái thời gian đều viết ra hết, nhắc nhở cô uống thuốc, mỗi lần uống xong thì tháo
xuống, vì thế hắn biết cô còn một lần kia chưa uống.
Không cần nghiêm khắc như vậy đi……… cô há hốc mồm.
“Chị là bị cảm nặng” Bạn bè cô đến thăm bệnh, đều cười cô vì nguyên khuôn mặt cô bây giờ sưng giống như một cái đầu heo.
Nhìn cô nghẹt mũi, chảy nước mũi, dùng
giấy vệ sinh lau tới cái mũi hồng hết, có đôi khi còn ho đến mức ứa cả
nước mắt, ánh mắt sưng, miệng cũng sưng, cả người thoạt nhìn bộ dáng
thật đáng thương, hắn thật khó mà không chột dạ áy náy a!
Ngày đó, sau khi hắn ngủ, vốn dĩ cho
rằng cô sẽ về lớp học tiếp, còn tính rằng sau khi thức dậy sẽ đến lớp
học tìm cô. Không nghĩ tới khi hắn tỉnh dậy lại là nằm gối trên đùi cô
ngủ, mà cô thì ngồi ở trên giường của hắn đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
“Có điểm danh? Tớ phản ứng bình tĩnh? Nếu không thì muốn như thế nào? Điểm thì cũng đã điểm rồi, thét
chói tai có ích lợi gì? Dù sao từ lúc tớ bắt đầu quen biết hắn, dạng xui xẻo gì mà chưa gặp qua……”
Nghe được mấy câu này, hắn chột dạ cực độ.
Đặng giáo sư không tùy tiện điểm danh,
một học kỳ chỉ điểm hai lần làm bình thường thành tích, mà bình thường
thành tích chiếm 30% trong tổng thành tích. Nói cách khác, học kỳ này
cô tối thiểu đã bay mất 15% thành tích.
Sau đó, đến Dương Minh sơn trang, hai
người đều lạnh đến nổi cả da gà, hoàn toàn không cảm thụ được đến cái gì là lãng mạn trong truyền thuyết.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng là, hắn có thể ôm được cô, cũng bởi vì cô rất lạnh, run đến thật sự đáng thương,
cho nên mới cho hắn ôm đi? Trên đường trở về, cũng có bị cô ôm, ôm so
với bình thường còn chặt hơn, bất quá cái giá đắt phải trả là…………một
trận cảm nặng.
Hắn cảm thấy chính mình thật không xong, vốn muốn bồi dưỡng một chút không khí lãng mạn, để cô có cảm giác hạnh
phúc ngọt ngào, kết quả lại hại cô phát sốt chảy nước mũi.
“Ngẩn người cái gì?”
Đồng Thư Nhã ăn cháo xong, liền thấy nét mặt nhăn mày nhíu của hắn,
không cần đoán cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Cô hướng hắn vẫy vẫy
tay, rồi vỗ vào giường ngủ bên cạnh mình, muốn hắn lại đây.
Quan Tử Cần một chút cũng không chậm trễ, ân cần đi tới “Chị muốn cái gì sao?”
Cô lấy tay sờ sờ cái trán, gương mặt của hắn. “Chỉ lo canh chừng tôi uống thuốc, cậu thì sao? Có khỏe hơn chút nào không?”
“Tôi khỏe rất nhiều!” Ngoài trừ một chút ho khan ra, cơ hồ không có triệu chứng gì. “Hiện tại người có vẻ thảm là chị”
Người này, chỉ cần nhắc đến chuyện cô sinh bệnh, gặp người liền nói: “Là tôi sai”
Chuyện yêu đương xấu xa cùng cảm mạo,
tất cả đều bởi vì hắn dùng thái độ xấu hổ, nói ra những lời đầu không
nâng dậy nổi với bác sĩ và bạn học của cô, là muốn mọi người nghĩ như
thế nào a?
Cũng khó trách bạn học của cô muốn dùng vẻ mặt mập mờ giễu cợt cô: “Qúa độ ân ái, là muốn trả một giá đắt!”, “Sức mạnh tình yêu thật là vĩ
Trong lòng giống như là ngâm trong nước đường, so với mật còn ngọt hơn, cô lặng lẽ siết chặt hai tay, chặt chẽ
ôm eo của hắn, cả người dựa sát vào trên lưng hắn, phảng phất tựa như dù cho đi đến chân trời góc biển, cô cũng sẽ cùng đi với hắn!
Quan Tử Cần không phải là người chết,
cũng không phải là cái đầu gỗ, đương nhiên là có cảm giác. Cô cả người
đều dựa đi lên như vậy, hắn thậm chí còn cảm giác được, dựa sát trên
lưng hắn là thứ mềm mại làm cho người ta mơ màng vô hạn.
Đòi mạng, này, này quá kích thích!
“Tử Cần, sao cậu không nói lời nào?”
“Không, không có gì” Thanh âm quẫn bách.
Xúc giác trên lưng, vô cùng mãnh liệt a. Dáng người của học tỷ rất tốt………
Đồng Thư Nhã nghiêng đầu, nhìn ở bên
dưới nón bảo hiểm, thấy bên tai hắn hồng thấu, không cần đoán cũng có
thể xác định chắc chắn là cả khuôn mặt cũng đều hồng thấu.
A, hắn đang ngượng ngùng!
Thật đáng yêu, nam nhân thanh thuần ngây thơ a!
Nhưng mà bạn có biết, con người thường vui quá hóa buồn không!
Cô còn chưa kịp mở miệng nói thêm cái gì……..
“A, Tử Cần, cẩn thận……. oa…..” Cô kêu thảm thiết.
Đúng vậy, không sai, rõ ràng! Bọn họ ‘ Té xe’!
Rõ ràng chính là nguyên một con đường
cái rộng thênh thang, cũng không có người với xe gì, cũng không phải vì tránh con mèo hay con chó gì, cả một con đường dành cho hắn chạy, vậy
mà hắn vẫn leo lề.
Thần kỳ nhất là, người bị thương như cũ vẫn là cô, mà hắn lại hoàn toàn lông tóc vô thương ( không có chút tổn hao gì)
Kế tiếp chuyện cảm nặng, Đồng Thư Nhã
nhìn lại chân trái thảm hại được bao thạch cao của mình, cô không biết
nên nói gì, ngay cả khí lực để thở dài cũng không có.
Mà cái kẻ gây tai họa ở đằng trước kia, đầu cúi xuống cơ hồ sắp đụng phải sàn nhà, hoàn toàn không có mặt mũi nhìn cô.
“Tử Cần, lại đây”
Hắn ngoan ngoãn tiến lên, chuẩn bị tinh thần để hứng chịu tức giận của cô.
Hắn hại cô bị thương, chân đang yên yên
đẹp đẹp lại té thành như vậy, hắn nghĩ, bất luận kẻ nào cũng sẽ tức giận đánh hắn mấy đấm.
“Cởi áo khoác”
Ừ, cởi áo khoác thì đánh có vẻ đau, hắn ngoan ngoãn cởi.
Đồng Thư Nhã kéo cao ống tay áo của hắn bắt đầu kiểm tra, thấy ở chỗ khuỷu tay bị trầy da, cô không khỏi giương mắt nhìn hắn “Cậu không phải nói là không bị thương?”
“Ách” Thật sự không có phát hiện, cô vừa mới nói ra hắn mới bắt đầu cảm giác được đau.
“Chậc, thần kinh không ổn định” Cô hơi bất đắc dĩ, quay đầu nói: “Y tá tiểu thư, phiền toái chị giúp em xử lý kiểm tra miệng vết thương của hắn một chút”
Sau khi dùng thuốc sát trùng chống viêm, y tá giúp hắn bôi thuốc nói hắn “Bạn gái em rất thương em đấy!”
Hắn cười gượng “Còn không phải, tuy nhiên em đang tích cực theo đuổi!”
“Cố lên a, cô gái này đối với em không tệ, em mà theo đuổi được mà nói thì em sẽ rất tốt số”
“Em cũng cảm thấy như vậy” Chính là không biết, cô còn muốn cho hắn theo đuổi không? Hắn lại làm
chuyện ngu xuẩn, hơn nữa, còn hại cô thiếu chút bị té gãy chân…….
Nhưng mà, cô từ đầu đến cuối đều không
mắng qua hắn một câu, ngay cả nhăn mặt cũng không có. Còn hắn thì ngược lại hổ thẹn gần chết!
Bởi vì chân cô bị thương có điều bất
tiện, nên hắn xin phép với ký túc xá cho ở bên ngoài tạm trú một thời
gian, dọn đến chỗ cô ở để tiện chiếu cố cho sinh hoạt cuộc sống hằng
ngày của cô, có thể thấy rõ sau đó hắn rất có thành ý bồi thường.
Bạn học của cô sau khi biết được bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, không có lương tâm cười gục ở trên bàn “Ông trời của tôi! Tiểu học đệ quả thật là quỷ xui xẻo nha”
Từ sau khi Thư Nhã quen biết hắn, gặp
thật là nhiều tai nạn, đầu tiên là vì hắn mà trăm năm mới cúp tiết một
lần, thế nhưng lại vừa hay là ngay lúc đó lại có điểm danh, rồi lại đến
bị cảm nặng, bây giờ ngay cả chân cũng đều bị thương đến………..
“Qủy xui xẻo là để cậu kêu sao?” Đồng Thư Nhã lành lạnh quăng ra ánh mắt cảnh cáo. Nam nhân của cô, sao có thể mặc cho người ta tùy ý cười nhạo được chứ?
“Tương Doanh học tỷ cũng không nói sai………” Hắn rất tự mình hiểu lấy, anh chị nhà hắn sau khi biết chuyện, cũng là cười đến té ghế, thẳng kêu hắn là thiên binh đến không thể tin được.
Vì sao hắn nói chuyện yêu đương, lại gây ra nhiều trò cười như vậy?
Bọn họ bây giờ, đều nhất trí đồng tình ‘ Học tỷ của em’, cô gái này thật là thê thảm………
Muốn cố gắng mà nói chuyện yêu đương một lần, hắn lại đem đến nhiều tai nạn và khó khăn như vậy, thế nhưng còn
không có đem cô dọa chạy. Đúng là dũng khí có thừa, nên đem bằng khen
đại biểu người tốt việc tốt trong ban tặng cho cô……..