Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 1 : Thú vui ác độc của kẻ có tiền

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Diệp Thu cảm thấy mình sống thật bất lực.



Sống trong một cái thung lũng nghèo hầu hạ một lão già có tay có chân mà lười đến mức không thể tưởng tượng nổi mười mấy năm nay, khó khăn lắm mới đợi đến lúc ông ta chịu thả mình ra khỏi núi, không ngờ vẫn phải chăm sóc hầu hạ cho cuộc sống của một kẻ khác. Lẽ nào mình sinh ra chính là có số mạng làm nô tài



Vệ sĩ? Nói thông tục một chút chính là bảo mẫu nam. Khi chủ nhân gặp phải nguy hiểm, thì phải làm một việc ngu ngốc là dùng thân mình làm tấm che đạn



Cũng không biết đại tiểu thư Yến Kinh nhà ai cần tuyển mình vào làm vệ sĩ, không sợ tổn thọ sao?



Vào đúng tháng 9 là lúc học sinh của tất cả các trường đại cao học phải quay lại trường. Chuyến tàu chạy đến Yến Kinh mà Diệp Thu ngồi nhét đầy những học sinh đến Yến Kinh học.



"Bạn học ở trường nào?" Một cậu con trai đeo kính mặt đầy vui vẻ hỏi cô gái có mái tóc dài ngồi bên cửa sổ phía trong Diệp Thu



"Đại học Thuỷ Mộc" Cô gái ngại ngùng trả lời. Vừa mới thoát ra khỏi sự ngây ngô của thời trung học, ra ngoài gặp phải con trai thì vẫn còn có chút không thoải mái



"A, thật sao? Mình là sinh viên khoa quản lí thông tin đại học Thuỷ Mộc. Mọi người đều đến từ cùng một thành phố, hơn nữa lại học cùng một ngôi trường, cũng coi như là có duyên. Nếu như có thời gian thì ra đây ngồi một lát. Nghe nói trong trường đều có hội đồng hương" Cậu con trai đeo kính cười ha ha nói, trong lời nói có chút lấy lòng.



Nhưng cô gái tóc dài bên cạnh quả thật cũng xinh đẹp, tuy cách trang điểm có một chút bảo thủ so với các cô gái ở thành phố lớn, nhưng khuôn mặt lại thanh tú như nước. Vóc dáng cao gầy, giọng nói cũng không tồi. Hấp dẫn hoa cỏ là chuyện rất bình thường



"Ừ" Cô gái gật đầu.



Chàng trai đeo kính nhìn thấy cô gái không có hứng thú nói chuyện, liền chuyển hướng sang người cũng có vẻ trẻ tuổi Diệp Thu, chuẩn bị lấy lại sự thu hút của cô gái từ anh ta, hỏi: "Anh cũng là đến Yến Kinh học?"



"Không phải. Tôi đến là để làm việc" Diệp Thu lắc đầu.



"Công nhân?" Ánh mắt chàng trai đeo kính có chút khác thường.




Lúc sắp đi ông già có nói ra khỏi trạm sẽ có người đến đón, Diệp Thu cũng không biết người đi đón là ai, trông như thế nào. Chỉ biết là mình đến Yến Kinh là để làm vệ sĩ cho các quý cô. Cho nên, vừa nãy Lam Khả Tâm hỏi địa chỉ thì anh ta thật sự không biết là mình sẽ sống ở đâu.



Ra khỏi cửa kiểm vé, Diệp Thu liền nhìn thấy tên mình trong đám người.



Một người đàn ông mặc tây phục màu đen đang giơ tấm biển lên, bên trên viết hai chữ "Diệp Thu". Bên cạnh là một người già ăn mặc giống như thế.



"Các ông đợi Diệp Thu?" Diệp Thu xách túi hành lí tạm qua hỏi.



"Anh là?" Người già với khuôn mặt nghi hoặc hỏi Diệp Thu.



"Chính là tôi".



"…Xin lỗi, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi. Anh có vật gì chứng minh bản thân không?" Uông bá không có cách nào liên hệ người trước mắt mình với người làm vệ sĩ cho đại tiểu thư Đường gia.



"Hì hì, may mà tôi đã đủ 18 tuổi" Diệp Thu nói, rút từ trong túi ra chứng minh thư của mình.



Người già nhận lấy chứng minh thư xem rồi lại xem, địa chỉ trên chứng minh thư và địa chỉ của Diệp Thu mà mình cần liên hệ là cùng một nơi. Hơn nữa, chứng minh thư này xem ra cũng không phải là mới làm… Người này thật sự là Diệp Thu?



Thôi rồi, đại tiểu thư sắp nổi giận rồi.



"Đi thôi. Chúng ta sẽ đi gặp cô chủ. Cậu là người ông chủ mời đến, là vệ sĩ chuyên trách của tiểu thư chúng tôi" Người già đưa tay ra chào mừng.



Tên đeo kính bị Diệp Thu làm nhục trên tàu hoả nhìn thấy Diệp Thu đi lên chiếc xe xịn, loại có giấy phép lái xe đặc biệt dưới sự hộ tống của hai người mặc đồ Tây, đi giầy da, hai mắt mở trừng trừng. Sau đó hung hăng mắng: "Đồ khốn, người có tiền mà lại làm vẻ công nhân sao? Đồ trâu bò".