Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 2 : Qua cửa như vậy
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Chiếc xe dừng trước cửa của một toàn biệt thự tráng lệ, người già nói với Diệp Thu: "Anh đợt một chút, tôi đi báo với tiểu thư".
"Được rồi" Diệp Thu vẫy vẫy tay theo bóng người già, khuôn mặt đầy vẻ tò mò quan sát cấu trúc bên ngoài ngôi biệt thự màu xanh dương. Cuối cùng đưa ra đánh giá của mình: "Nhà của trưởng thôn cũng không có cao và đẹp như thế này?"
Chỉ trong phút chốc, khuôn mặt đầy nhuệ khí vốn có của Diệp Thu bỗng nhiên trở nên hiền lành chất phác. Từ khi ra ngoài luôn giả bộ để phòng bị.
"Tiểu thư, vệ sĩ mà ông chủ thuê tới tôi đã đón về rồi" Người già cung kính nói với một thiếu nữ
"Gọi tôi là thiếu nữ xinh đẹp vô địch siêu cấp vũ trụ" Đường Quả ngồi trên sofa trong phòng khách, tay cầm quyển tạp chí "Thời thượng", đôi chân nhỏ thon dài vung vẩy, làm cho lòng người ta rối bời
"Vâng. Siêu cấp siêu cấp vũ trụ… thiếu nữ xinh đẹp vô địch…" Lão quản gia khó khăn lắm mới thốt ra được cái tên đó, đờ cả người, toát cả mồ hôi. "Tôi đã đưa vệ sĩ mà ông chủ thuê đến rồi ạ, có mời anh ta vào không ạ?"
"Dắt anh ta vào đây" Đường Quả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
"Vâng" Người già cung kính đáp.
Diệp Thu khi vừa bước vào trong phòng lớn liền bị thu hút ngay bởi đôi chân Đường Quả. Thon thả, mịn màng, trắng nõn, còn…
"Anh ta là vệ sĩ mà cha mời đến cho chúng ta à?" Đường Quả ngẩng đầu lướt nhìn Diệp Thu, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú linh tuệ đầy vẻ thất vọng
"Vâng" Người già bất đắc dĩ trả lời
"Người quen rồi thì biết anh ta là vệ sĩ của nhà chúng ta. Người không biết còn cho rằng đi theo sau tôi là một bảo mẫu giá rẻ thuê từ quê lên cơ. Tôi thật không muốn bị bạn bè cười chê. Bác Uông, mau chóng đưa anh ta đi đi. Anh ta đã dẫm bẩn nền nhà bằng GHERFLOR của tôi rồi, tôi không muốn anh ta lại chạm bẩn chiếc sofa. Nó được vận chuyển từ Italy về đó, trong nước cơ bản là không thể mua được".
Diệp Thu xách túi hành lí đã rách của mình đến trước mặt người già, cung kính hỏi: "Ông là bác Uông?"
"Là tôi." Người già cẩn thận gật đầu đáp
Bịch!
Trong cái thời khắc người già nhận mình là bác Uông mà Đường Quả nói tới, Diệp Thu đột nhiên xuất cước. Sau đó, người già tuổi hơn năm mươi đã dính cước nằm sấp xuống mặt đất, gân xanh trên trán có thể nhìn thấy rõ rệt.
Ba cô gái trong căn phòng lớn một lần nữa há to mồm ra, đầy kinh ngạc nhìn vẻ ngây người của Diệp Thu. Tên này liệu có hiểu thế nào là kính trên nhường dưới không?
"Bác Uông là người già, anh làm sao lại có thể đá… vào chỗ đó?" Nghĩ tới sự nham hiểm xảo trá của Diệp Thu, Đường Quả liền cảm thấy có gì đó thật độc ác.
"Nguyên tắc thứ ba của vệ sĩ là trong mắt anh ta chỉ có kẻ địch, không có người già và trẻ em".
"Không được. Đây không tính, không tính" Đường Quả bực tức hét lên. "Tôi vẫn chưa kêu bắt đầu, anh tại sao lại đã ra tay?
"Nguyên tắc thứ 11 của vệ sĩ, lấy sự an toàn của người chủ là trọng, hết sức tránh để đối phương có cơ hội ra tay" Diệp Thu nghiêm mặt phản bác. "Đương nhiên, tôi có thể cho ông ấy một cơ hội khác để so tài".
"Không cần. Tôi nhận thua" Bác Uông nằm trên đất vẫn chưa thể đứng thẳng dậy giọng run run nói.
Còn so tài sao? Sắp chết người rồi.