Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 3 : Cô gái này không phải là người

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Ba cô gái thì không thể nhìn ra, nhưng Uông bá đương nhiên là có thể thấy rõ ràng. Vốn ông ấy không thèm để tâm đến chàng trai nông thôn này, thậm chí vì ngoại hình của anh ta mà trong lòng có chút coi thường. Nhưng sau khi anh ta xuất cước như chớp, ông ấy liền biết rằng mình đã sai. Cái tốc độ ma quỷ và góc độ thâm hiểm cơ bản đã làm cho bản thân mình không thể chống đỡ lại được.Cho dù là mình có không khinh địch thì có thể ngăn được cước này hay không còn chưa thể nói được



Có điều tên tiểu vô lại này cũng quá độc ác, lại đá ngay vào chỗ đó của mình. Món nợ này nhất định sẽ ghi nhớ.



Đường Quả đương nhiên là muốn nuốt lời rồi, cô ta không thể tưởng tượng nổi nếu sống cùng với một tên con trai nhếch nhác như thế này thì sẽ ra sao, lớn tiếng nói: "Không được không được. Bác có nhận thua cũng không được. Anh ta nhất định phải đi. Tôi sẽ gọi điện cho cha…"



Vì người mà Diệp Thu chủ yếu bảo vệ là Đường Quả, cho nên cũng chỉ có cô ta mới có quyền phủ định. Cô ta không thích, Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Ngọc đương nhiên sẽ không thể nói gì



Đường Quả nói, lấy chiếc điện thoại 3G có thể nhìn thấy mặt màu phấn hồng từ sofa, sau khi bấm số, rất nhanh, trong điện thoại đã hiện ra hình một người đàn ông trung niên dáng vẻ hơi mập mạp. Người đàn ông này Diệp Thu không quen, nhưng có thể đoán ra ông ta chính là người nắm quyền của xí nghiệp Đường Thị, cha của Đường Quả - Đường Bố Y. Diệp Thu đã từng nghe lão già giới thiệu, chính là người đã mời mình đi làm vệ sĩ cho con gái ông ta



"Cha, có phải là cha đã tìm vệ sĩ cho chúng con không?" Đường Quả cũng kiêng dè, hỏi thẳng trước mặt Diệp Thu



"Đúng rồi. Bảo bối có vừa ý không?" Người đàn ông mặt đầy hiền từ yêu thương nhìn cô con gái



"Không vừa ý. Vô cùng không vừa ý. Cha, cha đuổi anh ta đi đi, con không cần anh ta bảo vệ. Không có tướng mạo, không có khí chất, không có tố chất, mặc quần áo không có phẩm vị, trên người thì bẩn nhếch nhác, lúc nãy còn đánh lén Uông bá… dù sao thì con cũng rất không thích anh ta. Cha, cha đuổi anh ta đi đi. Tuỳ cha lại tìm một người vệ sĩ khác đến cho con đều được. Nếu không, cha đuổi tên vệ sĩ đang đứng trước mặt con đi, tìm về một người khác".



"Quả Quả, Diệp Thu là một chàng trai rất tốt, con tiếp xúc nhiều sẽ biết. Cậu ta là do ta khó khăn lắm mới mời được từ dưới quê về, không có ai thích hợp làm vệ sĩ của con hơn cậu ấy đâu. Điều này cha đã nói qua với Mặc Nùng và Bảo Nhi rồi. Việc này không thể thay đổi. Được rồi, cha còn phải mở cuộc họp. Không ồn ào nữa" Đường Bố Y vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó cúp máy.



Đường Quả kinh ngạc nắm chặt điện thoại, cha chưa từng nói một cách nghiêm túc như thế với mình, hôm nay làm sao vậy?




Người thành phố quả là biết hưởng thụ!



Khi chiếc xe màu lửa đỏ hiệu Ferrara số lượng có hạn của Đường Quả tiến vào biệt thự, thì trời cũng đã tối rồi. Mỗi khi cô ta buồn bực, cô ta rất thích phóng xe đi lượn, cho nên khi hôm nay cô ta chạy ra ngoài, Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi mới không đuổi theo.



"Tên… cầm thú đó đâu rồi?" Đường Quả tiến vào phòng khách, sau khi không nhìn thấy tên đáng ghét đó, khuôn mặt nhỏ vui vẻ cười lên. "Hắn ta có phải là bị Uông bá đưa đi rồi không?"



Lâm Bảo Nhi vẫn đang ngồi bên cửa sổ chơi điện tử ậm ờ ừ một tiếng, dáng vẻ như đang rất tập trung vào trò chơi.



"Chị nói rồi mà, chị không tin cha lại nhẫn tâm như thế. Tiểu Bảo Bảo, em không biết là hôm nay có mấy tên ngốc đến tìm chị để đua xe, bị bà cô đây bỏ cách rất xa. Hi hi, chị lên tầng tắm một cái, đợi lát nữa sẽ mời em và chị Mặc Nùng ăn cơm. Tên cầm thú đó đã bị Uông bá dẫn đi rồi, chúng ta phải chúc mừng mới được".



Đường Quả chạy đến vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo Nhi, không cầm lòng được lại thơm một cái, lúc này mới cầm chìa khoá xe nhún nha nhún nhẩy lên lầu, miệng còn ngân nga câu hát. Lâm Bảo Nhi chân trần vừa nãy còn đang chăm chú chơi game liền nhảy từ trên ghế xuống, vội vàng chạy lên lầu



A!



Một tiếng kêu thê thảm vang vọng cả toà biệt thự, làm cho Lâm Bảo Nhi đang lén la lén lút đi lên cầu thang bị doạ sợ tí thì ngã xuống lầu. Từ cái dây đeo nhìn thấy bộ ngực trắng vẫn không ngừng rung lên, Lâm Bảo Nhi nghĩ rằng từ nay phải chăng không cần uống canh đu đủ nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Bộ ngực lớn, đi đường cũng không vững.