Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 100 : Ta so với ngươi còn phong độ hơn

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Đêm qua bị Trầm lão gia lôi kéo đàm luận về dưỡng sinh đạo cho tới tận khuya, sáng sớm Diệp Thu đang nằm mộng mơ đến cái mông của Trầm Mặc Nùng thì bị một loạt tiếng đập cửa đánh thức.



Diệp Thu đầu óc mê man mặc tiểu nội khố màu hồng đang định ra mở cửa thì chợt nhớ tới đây không phải là căn phòng nhỏ của hắn, vội vã chạy đi mặc quần áo chỉnh tề lại, lúc này mới đi tới mở cửa. Trông thấy chị Vương đã gặp mặt một lần đêm qua đứng ở cổng, vừa thấy Diệp Thu mở cửa thì vẻ mặt tiếu ý nói: " Diệp tiên sinh, tiểu thư mời ngươi đi nhà bếp dùng cơm."



Từ lúc Diệp Thu giúp Trầm lão gia tri bệnh, người hầu Trầm gia thấy hắn thì đều mang vẻ mặt tôn kính.



"Cảm tạ." Diệp Thu xoay người đi đóng cửa, sau đó cùng theo Vương tẩu tới nhà bếp.



Trầm Mặc Nùng đang đọc một phần "Tô Hàng Báo Sớm" trong tay, nhìn thấy Diệp Thu đi tới thì đặt tờ báo xuống cạnh bàn rồi mỉm cười chào hỏi hắn.



Điểm tâm trên bàn rất thịnh soạn, tô hàng giải trấp bao tử, ách ba sinh tiên, vô tích tương áp, đản tùng, hi chúc hòa kỷ điệp tinh trí tiểu thái, Diệp Thu nhìn thấy thì đã muốn ăn ngay, tức thì vừa cười vừa nói: " Bữa sáng thịnh soạn như vậy mà chỉ có hai người chúng ta?"



" Ông nội tối qua ngủ rất trễ, bây giờ ông vẫn cảm thấy mệt trong người. Sáng sớm mỗi ngày ông đều đi một vài đường Thái Cực Quyền, lâu dài cũng đã trở thành thói quen. Ba ta thì đến công ty rồi, mẹ ta thì có chuyện phải ra ngoài. Còn Nhị thúc và Nhị Thẩm ..." Trầm Mặc Nùng cũng không nói tới chuyện đó nữa, sợ ảnh hưởng tới khẩu vị hai người.



" Vậy thì tiện nghi cho ta rồi." Diệp Thu gắp một miếng sinh tiên bỏ vào miệng. Tô Hàng sinh tiên, Hoa Hạ nhất tuyệt. Da rất giòn, vừa bỏ vào miệng gần như tan ngay. Tuy rằng mùi vị có hơi ngọt nhưng Diệp Thu vẫn thích ăn loại điểm tâm này.



Trầm Nặc Nùng không muốn ăn gì, không giống với Diệp Thu nên chỉ ăn vài miếng rau rồi buông đũa xuống.



" Sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, tối qua không nghỉ ngơi à?" Diệp Thu ngẩng đầu hỏi.



Nói tới chuyện này thì Trầm Mặc Nùng lại có phần phiền muộn, tối hôm qua cố sức bồi tiếp gia gia cùng Diệp Thu nói chuyện phiếm, đợi cho đến nửa đêm thì rốt cuộc không chịu được nữa nên trở về phòng ngủ. Không nghĩ tới mẫu thân đợi trong phòng mình đã lâu, đầu tiên chỉ hỏi một chút tình hình ở Yến Kinh. Sau đó lại ám muội hỏi quan hệ của mình với Diệp Thu.
Trầm lão gia đứng lên, nói với Diệp Thu cùng Bối Khắc Tùng: " Hai người các ngươi trước tiên hãy nói chuyện với nhau. Ta cùng Mặc Nùng có một số việc cần phải trao đổi."



" Được. Trầm gia gia đi đi. Ta cùng Diệp huynh đệ ôn lại chuyện xưa." Bối Khắc Tùng vừa cười vừa nói.



Đợi Trầm lão gia cùng Trầm Mặc Nùng khuất khỏi tầm mắt, hai người mới thu hồi ánh mắt.



Bối Khắc Tùng lúc này mới có thời gian nhấp ngụm trà, thuận miệng nhìn Diệp Thu hỏi: " Diệp huynh đệ, ngươi thích Mặc Nùng?"



Diệp Thu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương lại hỏi thẳng thắn như vậy nên đành vừa cười vừa nói: " Tại sao lại hỏi như vậy?"



" Không dấu gì ngươi. Ta cũng rất thích nàng." Bối Khắc Tùng thằng thắn thừa nhận cảm tình của mình. " Đương nhiên, với tư chất của Mặc Nùng, chỉ cần nam nhân từng gặp qua đều không muốn buông tha. Bất quá, ta cũng không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi nên ta sẽ cùng ngươi cạnh tranh công bằng. Nếu như thất bại, đó là do ta không bằng người, ta cam tâm tình nguyện chúc phúc cho ngươi hoặc là người nam nhân thành công. Tuyệt đối ta sẽ không dùng sức mạnh để phá hư mọi chuyện. Ngươi minh bạch ý tứ của ta chứ?"



" Nga." Diệp Thu gật đầu. " Thế giới này có những chuyện công bằng như thế này sao? Lấy một ví dụ đơn giản nhất, ông trời cho ngươi đẹp trai hơn ta, đó có phải là một loại không công bằng không?"



Bối Khắc Tùng đứng lên cười ha ha, nhìn Diệp Thu cực kỳ hứng thú. Trong lòng thậm chí nổi lên ý muốn kết giao.



" Chỉ có điều không may là... ta so với ngươi có phong độ hơn." Diệp Thu nói.



Bối Khắc Tùng thiếu chút nữa bị tiếng cười của mình làm nghẹn họng, vỗ ngực ho khan cả nửa ngày.