Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 101 : Chị em

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Trong lòng Trầm Mặc Nùng bỗng có một cảm giác buồn phiền lan ra khắp nội tâm, toàn bộ cơ thể nàng đều thấy nặng nề vô cùng. Nghe theo ông nội mà nàng tôn kính, hai chân nàng có cảm giác chịu gánh nặng ngàn quân. Đây là sức nặng nàng khó có thể chịu được.



Đúng vậy, hưng vượng của một gia tộc gánh nặng đâu chỉ có ngàn quân?



Trầm lão gia tử mang theo Trầm Mặc Nùng vào thư phòng của lão, cái này cũng biểu lộ lão muốn nói chuyện công việc với Trầm Mặc Nùng. Nếu nói thẳng ra, khi nào muốn nói chuyện với Trầm Mặc Nùng lão đều gọi vào phòng lão. Đây là thói quen của lão gia tử.



"Mặc Nùng. Ngồi đi." Trầm lão gia tử chỉ vào sofa nói.



Trầm Mặc Nùng nhu thuận ngồi xuống, lau qua chén trà, sau đó cầm bình nước pha trà. Dùng nước không đủ nóng pha trà uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, cho nên người giúp việc lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một bình nước sôi ở trong phòng lão thái gia.



"Mặc Nùng a." Trầm lão gia tử nhẹ giọng thở dài. "Ta biết cháu trong lòng ủy khuất. Ta thương cháu, cũng hiểu cháu. Nhưng ta không thể không khuyên cháu a."



Trầm Mặc Nùng trầm mặc không nói, ngón tay mảnh khảnh ngắt búp non lá trà Tây Hồ long tỉnh bỏ vào trong ấm trà màu tím, đổ nước sôi tráng qua một lần, lúc này mới rót đầy nước sôi vào. Đàn ông Tô Hàng đều thích uống trà, phụ nữ Tô Hàng đều là người pha trà giỏi. Tuy rằng lúc này tâm tình vô cùng nặng nề, nhưng tư thế khi pha trà của Trầm Mặc Nùng vẫn ưu nhã vô cùng, động tác nhưng nước chảy mây trôi, không vướng bụi trần.



"Mặc Nùng, cháu cũng biết, Trầm gia đời thứ hai chúng ta đều suy thoái, nam nhân có thể làm đại sự một tên cũng không có. May mắn ba cháu vẫn có thể chống đỡ, tuy rằng không có đại trí tuệ, nhưng lại có sự cần cù."



"Trầm gia đời thứ ba lại không hưng vượng. Mấy thằng anh của cháu chỉ biết buông thả, gia tộc ba nghìn người gây dựng bị bọn chúng phá sạch không còn một mảnh, thế mà vẫn còn mặt mũi về đòi tiền. Vốn ta rất kì vọng với cháu, muốn cháu rời Tô Hàng lên Yến Kinh lập nên một phen sự nghiệp."



Trầm lão gia tử hiểu tính tình cháu gái mình, biết nàng tính trầm không thích nói nhiều, cũng không thấy kì quái, chỉ cố gắng giải thích mục đích của mình.



"Một gia tộc muốn phát triển dựa vào cố gắng của một người là không đủ. Cần phải có một tập thể chống đỡ. Ở một lĩnh vực cũng chúng ta lớn mạnh hơn nữa còn phát triển thêm ở nhiều lĩnh vực. Nhưng mà hiện tại thì sao? Ta còn sống, một vài lão gia hỏa còn cấp cho ta chút mặt mũi. Vài chuyện cũng không quá mức tình toán. Nhưng khi ta mất thì sao?"



"Thương trường như chiến trường, chính là con dao hai lưỡi. Bình thường ta cũng không muốn nói với cháu những điều này, cảm thấy cháu là con gái, biết nhiều về chuyện âm hiểm đáng ghê tởm không có lợi. Nhưng hiện tại ta không thể không nói cho cháu nghe. Ta là gia chủ. Ta phải vì tôn tử đời sau của Trầm gia chọn một con đường đúng đắn a. Trầm gia không thể suy bại trong tay ta."



Trầm Mặc Nùng pha trà Long Tỉnh xong rất tao nhã rót ra một chén trà, sau đó đưa tới trước mặt Trầm lão gia tử.



Nhẹ giọng nói: "Cho nên, muốn cháu hi sinh? Cho nên muốn cháu đến tham gia lễ mừng thọ của Bối lão gia tử nói cho mọi người đều biết, cháu muốn trở thành nữ nhân của con lão?"
Nàng thích tốc độ, đối với nàng mà nói, đây là cách để xả stress vô cùng tốt. Có đôi khi, người có được đầy đủ mọi thứ không phải làm gì, cũng có một loại áp lực. Áp lực vụn vặn, áp lực vui chơi, hay áp lực của một con người sống mà không có đam mê.



Có nhiều nam nhân bởi vậy mà phóng túng, bỏ ra vô số tiền để tổ chức vui đùa trong ngày cá tháng tư. Mà các nàng cũng cần một loại phương thức để chứng minh. Chứng minh mình còn sống.



Nàng thích tốc độ, nhưng không thích đua xe. Nàng hưởng thụ vui sướng của mình, không thích chia sẻ cùng người khác.



Nhưng mà cái bóng màu trắng bạc đêm qua lại khiến nàng rung động, sao có thể nhanh như vậy? Thì ra còn có loại tốc độ nhanh như vậy sao?



Dưới tốc độ như vậy, nàng không thể thấy được biển số của đối phương, thậm chí ngay cả hình dáng xe cũng thấy không rõ ràng. Chờ đến khi nàng tỉnh lại, chỉ còn một cái bóng màu bạc lưu lại.



Nữ nhân khi đã hiếu kì, đúng là một việc kinh khủng. Hôm nay nàng không muốn làm gì cả, chỉ muốn bắt được người này mà thôi.



Đột nhiên, trên màn ảnh xuất hiện một cái bóng màu trắng bạc, sau đó rất nhanh biến mất. Trong lòng nàng chợt động, nó xuất hiện.



Tua lại, lần này nàng càng chăm chú nhìn màn hình. Lại một cái bóng rất nhanh chợt lóe lướt qua, nhanh như sao băng bay xuống chân trời.



"Chính là nó." Tống Ngụ Thư cười rộ lên khiến chung quanh như bừng sáng.



Hướng lên lầu hô lớn: "Ngụ Ngôn, nó xuất hiện rồi."



Tống Ngụ Ngôn uống nước xong, lại thấy có chút mệt. Chuẩn bị nằm ngủ một lát. Ừ, chỉ ngủ một lát, sau đó thay phiên chị. Còn chưa ngủ, đột nhiên dưới lầu đã truyền lên tiếng chị gái gọi mình.



Tống Ngụ Ngôn kích động nhảy khỏi giường, không thèm đi dép, đã lao thẳng xuống lầu.



"A...... tìm được rồi?"