Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 113 : Ta tự thành ma

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


"Chị Đường Đường, làm sao chị lại ngẩn người?" Ở giữa thời gian nghỉ ngơi của quân huấn, Lâm Bảo Nhi nhìn thấy Đường Quả ngồi xếp bằng dưới bóng cây bên cạnh thao trường, một bộ dạng u sầu, cũng học theo ngồi ở bên người nàng hỏi.



"Có sao? Không có đâu?" Đường Quả lắc đầu nói.



"Chị đang nghĩ tới Diệp Thu?" Lâm Bảo Nhi chớp đôi mắt to nói, quân huấn đã hai ngày, tất cả những nữ sinh viên đều trở nên cháy nắng đen đi, thậm chí ngay cả trên mặt Đường Quả cũng không trắng noãn giống như trước đây, mà là tăng thêm làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh. mặt của nàng vẫn còn trắng trắng mềm mềm, giống như đậu hủ vừa mới ra lò, làm cho không biết có bao nhiêu nam sinh nhìn thấy liền muốn đi lên nhéo nhéo hai má.



"Làm sao có thể? Ta nhớ đến hắn làm gì?" Đường Quả giống như con thỏ bị dẫm phải đuôi, thanh âm đột nhiên cao lên rất nhiều.



"Vậy chị kích động như vậy làm gì?" Lâm Bảo Nhi mím môi cười.



"Đó là bởi vì ngươi đang ở đây vũ nhục bổn tiểu thư thưởng thức, bổn tiểu thư dĩ nhiên tức giận. Ta đây quốc sắc thiên hương, băng tuyết thông minh hơn người là cô gái xinh đẹp siêu cấp vô địch trong vũ trụ, làm sao có thể đi thích loại mặt hàng như Diệp Thu?" Đường Quả đường đường chính chính nói.



"Ôi, Diệp Thu đúng là cái tên ngu ngốc. Đến quân huấn ngày đầu tiên đã bị khai trừ rồi. Không có hắn ở đây, em cảm thấy quân huấn không thú vị gì cả" Lâm Bảo Nhi thở dài nói.



Đường Quả có chút kinh ngạc, nàng cũng có cùng cảm giác với Lâm Bảo Nhi.



Mà càng không xong chính là, mấy ngày gần đây trong đầu luôn nhớ tới cảnh lúc mình được hắn cõng trên lưng đi qua sân trường khi bị ngộ độc thức ăn, lưng của hắn cũng không rộng lắm, nhưng lại thật ấm áp thoải mái. Bóng của hai người ở dưới ánh đèn chồng lên nhau cùng một chỗ, nằm trên mặt đất thành một người. Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà, chính mình liền mơ màng mơ màng ở trong ngực của hắn ngủ thiếp đi. =



Kỳ thật, Đường Quả có tật xấu đối với giường chiếu. Ngoại trừ cái giường lớn tại chung cư Lam sắc ra, vô luận nàng ở bất cứ chỗ nào đều rất khó ngủ. Đây cũng là lý do mà nàng tuy có giường tại ký túc xá nhưng chưa bao giờ ngủ lại đó.



Nhưng sao mình lại ngủ thiếp đi ở trong lòng ngực của hắn? Chẳng lẽ là bởi vì lúc ấy thân thể mình rất suy yếu?



Càng chân chính làm cho Đường Quả mất hồn mất vía nguyên nhân còn lại chính là ngày đó đột nhiên phát sinh tình trạng cho Diệp Thu hỗ trợ mát xa làm cho bộ ngực to hơn. Đường Quả mặc dù ngôn từ phóng khoáng làm cho người ta cảm kích, nhưng bên trong nàng lại là một nữ nhân bảo thủ. Thân thể của chính mình còn chưa từng bị bất kỳ một nam nhân nào nhìn qua, ngày đó lại loã lồ nửa thân thể để cho Diệp Thu nhìn hết sạch.
"Bối gia mấy ngày hôm trước đã đưa thiệp mời tới. Hôm nay Bối lão gia tử lại tự mình gọi điện thoại tới mời." Trầm Mặc Nùng vẻ mặt u buồn nói.



"Xem ra lão đối với người cháu dâu này rất hài lòng. Vậy cô lựa chọn thế nào?"



"Tôi có lựa chọn sao?" Trầm Mặc Nùng thì thào hỏi."Bọn họ đều là người thân nhất của tôi"



Diệp Thu tâm lý có chút đau lòng, hắn biết được Trầm Mặc Nùng khó có thể phản kháng mà bi ai.



Người khác lấy tiền tài để hấp dẫn, nàng có thể cự tuyệt.



Người khác lấy tử vong đến uy hiếp, nàng có thể thản nhiên chấp nhận.



Mà khi người khác xuất ra hai mươi năm ân tình dưỡng dục tới khuyên nhủ an ủi, nàng chỉ có thể lựa chọn thuận theo.



Diệp Thu không trách cứ nàng không đủ dũng cảm, không đủ kiên cường. Nàng chỉ là không đủ lãnh huyết, không đủ vô tình mà thôi. Mà nữ nhân, lại có mấy người có thể làm được điều này?



Trên đời chuyện đại để đều như thế, cho nên, thành Phật hoặc là thành ma thì nam nhân nhiều hơn, mà nữ nhân thì lại có câu ngạn ngữ không thể thay đổi: tóc dài kiến thức ngắn. (tên nào nói câu này ta muốn giết hắn, dám nói phụ nữ ngu dốt à?)



Diệp Thu đi qua, đem Trầm Mặc Nùng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Tôi cùng cô cùng đi."



Diệp Thu không sợ, hắn sớm đã vào địa ngục A Tu La.