Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 114 : Gấp gáp như vậy

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Hàn Ấu Lăng một trong Tô Hàng tứ thiếu bị người đánh gãy một chân chuyện này rất nhanh truyền ra ở cả Tô Hàng, vô số người nghe tin lập tức hành động, đối với tin tức này tiến hành kiểm tra, tìm người, phân tích, toàn bộ sóng ngầm ở Tô Hàng bắt đầu khởi động, một tràng mưa gió nổi lên như thế.



Trong phòng bệnh xa hoa, một đám người đứng quanh giường bệnh im lặng. Một thanh niên mặt mày méo mó không ngừng gào thét, đem tất cả những vật phẩm trước mặt có thể cầm tới đều hung hăng nện vào tường.



"Người của Hàn gia đâu? Vì cái gì một người đều không có nhìn thấy? Các ngươi tới làm gì? Đều cút ra ngoài cho ta" Hàn Ấu Lăng chỉ vào đám người được gia tộc phái tới hầu hạ mình mắng.



"Đều đi ra ngoài đi." Một nam nhân thuần hậu lên tiếng nói.



"Dạ." Nhìn thấy rốt cục có người của Hàn gia ra mặt, bọn người hầu này mới rời đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



"Ấu Lăng, Sao lại tràn đầy tức giận như vậy?" Nam nhân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hàn Ấu Lăng nói.



"Chú hai, gia gia bọn họ nói như thế nào? Chúng ta không thể buông tha tên tiểu tử kia" Hàn Ấu Lăng cầm lấy tay nam nhân, giống như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng.



"Ấu Lăng, làm sao cháu hết lần này tới lần khác cố tình chọc tới hắn?" Nam nhân cười khổ nói."Nguyên bản biết được chuyện của cháu, tất cả mọi người đều phi thường tức giận. Hàn gia còn chưa từng có xảy ra chuyện gièm pha lớn như vậy. Nhưng bây giờ cháu hết lần này tới lần khác làm cho chúng ta không thể trả thù người được"



"Không thể trả thù? Vì cái gì không thể trả thù? Cháu bị người đánh gãy chân, chẳng lẽ Hàn gia cứ như vậy quên đi?"



"Ấu Lăng, xin bớt giận. Chú có thể hiểu được tâm tình của cháu. Nhưng mà chuyện này là do Yến lão gia tử ở kinh thành quyết định, chúng ta có thể làm gì được đây? Cháu đã biết rất rõ là hắn đã cứu lão gia tử một mạng, như thế nào lại còn cố tình chạy tới trêu chọc hắn? Tính cách Lão gia tử cháu cũng biết, lão nói không cho phép ra tay thì chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo. =



Hàn Ấu Lăng hai tay cầm lấy ga trải giường, mặt âm trầm hỏi: "Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy quên đi? Thương thế của cháu coi như không có gì?"
"Trầm gia gia, Hàn gia gia, Quách gia gia, Liên gia gia bọn họ đều tới rồi, mấy vị bằng hữu tốt của người, mới vừa rồi còn luôn luôn nhắc tới người." Bối Khắc Tùng cười nói.



"Ha ha, đúng vậy. Đều ở tại Tô Hàng, lại không có nhiều cơ hội gặp mặt. Người nhiều tuổi, đều lười cả" Trầm lão gia tử cười nói.



Nhìn thấy Trầm lão gia tử đã tới, mấy vị lão nhân đang đứng trên bục ở đại sảnh yến hội dưới bảng chữ ghi mấy hàng thọ tự lấp lánh kim quang, đều đi lại nghênh đón Trầm lão gia tử.



"Như thế nào? Hôm nay là đại thọ của Bối lão, các ngươi đều đứng lên nghênh đón ta làm gì?" Trầm lão gia tử bắt tay mấy người nói."Tất cả mọi người ngồi đi. Mấy lão nhân chúng ta cũng đã lâu không gặp, mấy người trẻ tuổi các ngươi tự mình đi chơi đi."



Lúc này, Bối Khắc Tùng cùng Trầm Mặc Nùng đỡ lão, Trầm lão gia tử chậm rãi ngồi xuống ghế.



Bối lão gia tử là một người rất to béo, mặc bộ hỉ khánh Đường trang màu đỏ, vẻ mặt tươi cười nhìn Bối Khắc Tùng cùng Trầm Mặc Nùng đang đứng song song nhau, cười nói: "Mặc Nùng, như thế nào mà thời gian dài như vậy cũng không đến thăm gia gia?"



Mấy lão nhân này cũng biết Bối lão gia tử phi thường hài lòng nữ hài tử Trầm Mặc Nùng này, rất muốn nàng làm con dâu nhà họ Bối. Nhìn thấy lão chủ động cùng Trầm Mặc Nùng chào hỏi, đều mang vẻ mặt tươi cười nhìn phản ứng của Trầm Mặc Nùng.



"Bối gia gia, Mặc Nùng luôn luôn công tác ở Yến Kinh, không thể tùy thời quay về Tô Hàng ân cần thăm hỏi người cùng mấy vị gia gia. Hôm nay là đại thọ của người, cháu xin chúc người phúc như Đông Hải, thọ so tựa Nam Sơn." Trầm Mặc Nùng nói xong, đem một đôi sư tử ngọc mà người nhà sớm đã giúp nàng chuẩn bị tốt đưa tới. Bối lão gia tử thích thu thập ngọc thạch, điều này tất cả thượng tầng nhân sĩ của Tô Hàng đều biết.



"Ha ha! Tốt! phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Mặc Nùng nếu có thể làm con dâu Bối gia chúng ta, ta coi như là có phúc" Bối lão gia tử từ trong túi tiền lấy ra một chiếc vòng ngọc, nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "Mặc Nùng, ta đây làm trưởng bối cũng muốn có qua có lại. Cháu tặng ta lễ vật quý như vậy, ta cũng muốn có vật tặng lại mới xứng, này, cháu nhận lấy vòng tay này đi"



Trầm Mặc Nùng lập tức liền ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới đối phương lại gấp gáp như vậy.