Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 152 : Cô gái bỏ đi cái quý giá của mình

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Giọng nói của Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng có chút nũng nịu giống những cặp tình nhân thủ thỉ với nhau. Nhiễm Đông Dạ cũng biết mình vừa đưa ra yêu cầu hơi khinh bạc nên quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mặt Diệp Thu, chỉ quan sát khuôn mặt của Diệp Thu trong tấm gương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, mà tầng đỏ hồng kia vẫn không ngừng lan ra, rồi từ mặt lan xuống cổ.



Phần da thịt lõa lồ bên ngoài cũng có thể biến thành lộng lẫy. Ngọn đèn trong phòng sáng trưng, trên mặt nàng đánh má hồng má xanh nhìn rất ngây thơ mà gợi cảm khiến người ta không cưỡng lại nổi mà muốn hôn ngay lên đôi môi gợi cảm đó.



"Sao anh hẹp hòi vậy, giúp tôi một chút cũng không được sao? Chị cả các nàng đều đã ra ngoài, anh giúp tôi đeo vào" Nhiễm Đông Dạ thấy Diệp Thu vẫn đứng ở chỗ cũ mặt mày ngơ ngác, tâm trạng bối rối, không nhịn được liền nhắc thêm lần nữa. Chỉ sau khi tìm được một lý do thật đường hoàng cho chính mình thì nàng mới thản nhiên lại đôi chút.



"Ờ" Diệp Thu như vừa mới tỉnh dậy sau cơn mộng du, cầm lấy đôi bông tai mà Nhiễm Đông Dạ đưa cho, cũng không biết nên làm thế nào.



"Anh chưa bao giờ làm việc này sao?" Nhiễm Đông Dạ cười hỏi. Trong lòng có chút vui sướng.



Thật sự rất nhiều người phụ nữ cũng giống như đàn ông tâm lý lần đầu tiên đều giống nhau. Người đàn ông thì mong có thể đạt được càng nhiều của người phụ nữ lần đầu tiên, còn người phụ nữ thì lại hạnh phúc vì đó là lần đầu tiên trao cho người đàn ông của mình.



"chưa hề". Diệp Thu gật đầu, nhẹ nhàng chạm vào vành tai gần như trong suốt của Nhiễm Đông Dạ.



Vì Diệp Thu bất ngờ chạm vào lỗ tai của Nhiễm Đông Dạ nên toàn thân cô run lên rồi cứng đơ ra như đá, nhưng lại không muốn Diệp Thu biết mình đang hồi hộp nên cố ý làm ra vẻ tươi cười động viên Diệp Thu.



Mà chính xác là cô đang nhìn gương. Tấm gương lại phản chiếu hình dáng của cô vào tầm nhìn của Diệp Thu.



"đây là lần đầu tiên tôi đeo vòng tai cho phụ nữ". Diệp Thu vừa cười vừa nói với tấm gương.



"Đây cũng là lần đầu tiên tôi yêu cầu một người đàn ông đeo vòng tai cho mình" Nhiễm Đông Dạ cười, hai mắt cười hình trăng khuyết, môi hồng răng trắng, đôi mi cong cong, mùi thơm ở cổ lan ra khắp người lúc nàng nói chuyện hay thở ra thì đều ngát hương khiến người ta thấy tâm hồn nhẹ lâng lâng như muốn thoát tục.



Lỗ tai của Nhiễm Đông Dạ rất đẹp, nhỏ nhắn xinh xắn, phần da trắng phía trên đỏ ửng lên, tầng lông tơ nhạt run nhẹ.




"Chị không ăn đâu. Chị không muốn ăn nước miếng của em đâu" Đường Quả chùi miệng nói.



"Nhưng lần trước chị vẫn ăn được mà" Lâm Bảo Nhi nói.



Đường Quả cầm lấy cái đĩa trong tay mà mặt đầy tức giận, này nha đầu chết tiệt kia lúc này sao có thể nói cái giọng đó được chứ?



Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cũng tự bưng một dĩa đựng đầy thức ăn nhưng lại không dám nuốt ngấu nghiến như Lâm Bảo Nhi, chỉ dám bắt chước những công tử xung quanh ăn từng miếng rất nhỏ. Họ vừa ăn vừa chảy nước miếng nghĩ thầm "thế này biết đến khi nào mới có thể no bụng đây?



Lúc cả đại sảnh bỗng nhiên im bặt, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng nhìn theo ra hướng phía cầu thang thì thấy Diệp Thu phong độ đang đi bên cạnh cô gái tổ chức sinh nhật hôm nay.



Đường Quả như vừa bị mê sảng, đầu óc trống rỗng. Môi run run một hồi lâu muốn nói điều gì đó mà không sao nói được. Mà nàng cũng không còn đủ sáng suốt để nói nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Tên Diệp Thu chết bằm này lại giở trò rồi, để em đi dạy dỗ hắn" Lâm Bảo Nhi chùi cái miệng đang bóng mỡ của mình, thở hổn hển nói:



"Bảo Nhi.... Bảo Nhi.... đừng đi. Chúng ta ăn bánh ngọt đã…" Hai tròng mắt Đường Quả trợn tròn nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, tay phải sờ soạng quơ qua quơ lại như muốn ngã. Lâm Bảo Nhi vội đưa tay mình cho cô nắm, Đường Quả giống như vừa bị chìm xuống nước giờ đã vớ được một cành cây cứu mạng nên mới trấn tĩnh lại đôi chút.



"Không phải lo cho hắn, chúng ta ăn bánh đi…" Đường Quả vừa nói vừa đút một thìa bánh ngọt thật to nhét vào miệng đang chuẩn bị nuốt xuống thì như bị một cái gì thật to chặn lại, sau đó cô ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn ra liên tục.



"Chị Đường Đường chị bị sao vậy?" Lâm Bảo Nhi vội ngồi xổm xuống, làm rơi hết chén đĩa đang cầm ôm chặt lấy Đường Quả.



"Lâm Bảo Nhi, chị đau quá. Chỗ này đau quá" Đường Quả ôm ngực phải nói, nước mắt dàn dụa.