Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 153 : Sợ rằng đã yêu rồi

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ vừa mới đi xuống cầu thang thì mọi người liền xúm lại xung quanh. Nhiều người chúc mừng sinh nhật và tặng những món quà đắt tiền. Bọn họ chỉ có thể đứng phía sau để tặng quà, cũng không phải người nào cũng được Nhiễm Đông Dạ cho phép lên lầu gặp mặt.



Diệp Thu nhìn hộp quà gói rất đẹp mắt nghĩ thầm những món quà này cũng đều được cho là đồ đắt tiền sao. Nghĩ lại đôi hoa tai mà mình đã tặng cho Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu cảm thấy thật sự mình có chút keo kiệt.



Diệp Thu muốn nhắc Nhiễm Đông Dạ thay đôi hoa tai đó vì nó thật sự không xứng với bộ trang phục sang trọng mà nàng đang mang. Chỉ tại lúc này đông người nên cũng không có cơ hội nói ra. Hơn nữa có nói nàng cũng không có thời gian đổi lại.



Nhiễm Đông Dạ đã quen vời những việc thế này, nàng mỉm cười chúc lại từng người và còn nói những lời rất cảm động chân thành mà không lặp lại những lời đã nói làm khách mời cảm thấy như đang ở nhà mình.



Khách tham dự chỉ có một ít người là ngoài bốn mươi, năm mươi còn đa số là những người chừng hai mươi tuổi. Họ đều nâng ly mời Nhiễm Đông Dạ uống rượu để chúc mừng, Diệp Thu vẫn bị Nhiễm Đông Dạ khoác tay muốn chạy trốn cũng không được, cuối cùng hắn cũng không thể kéo dài tình trạng này trước mặt đám đông nên nói với cô rằng: "nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại kéo tôi trước mặt mọi người?"



Thấy người bồi bàn mang rượu vang tới Nhiễm Đông Dạ liền lấy hai ly, một ly cho Diệp Thu và một ly cho mình. Đối với những người đến chung rượu với nàng nàng chỉ nhẹ nhàng nếm đôi chút có khi chỉ là nhấp môi.



"Đông Dạ, người này là...?" Một người đàn ông rất trẻ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Diệp Thu hỏi. Anh ta không ngần ngại mà còn cố ý tỏ thái độ rất mến mộ Nhiễm Đông Dạ.



Nàng có dáng vẻ xinh đẹp, khí chất xuất chúng hơn nữa từng lời ăn tiếng nói từng cử chỉ hành động đều không tầm thường nên chắc chắn có vô số đàn ông theo đuổi. Huống hồ Nhiễm Đông Dạ lại con nhà danh giá khiến bao nhiêu người nhỏ nước miếng. Người theo đuổi Nhiễm Đông Dạ rất nhiều, Diệp Thu cũng đã chuẩn bị tâm lý về chuyện này nên không muốn đi xuống lầu cùng với Nhiễm Đông Dạ cũng là một trong những nguyên nhân đó.



"Anh ấy là bạn thân của tôi. Tên là Diệp Thu" Nhiễm Đông Dạ hào phóng giới thiệu Diệp Thu với người kia. Chỉ là một lời nói lịch sự nhưng lại càng làm cho người ta thêm hiểu lầm. Bạn thân, vậy thì thân tới mức nào?



Người đàn ông đó cụng ly với Nhiễm Đông Dạ sau đó thì cụng với Diệp Thu nói: "Người anh em đây thật là giỏi, chúng tôi còn chưa kịp ra tay thì anh đã có được mỹ nhân rồi".




"Cho chị miếng nước" Đường Quả ôm ngực nói. Cơn đau càng lúc càng tăng, mỗi một lời nói ra cô đều phải dùng hết lực mới nói được.



"Dạ được" Lâm Bảo Nhi vội kêu bồi bàn đưa tới một ấm nước sôi.



Sau khi nghe Diệp Thu nói, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng vẫn đi theo phía sau Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, bọn họ cũng khá hiểu tính cách của hai nàng nên cũng sợ hai nàng gây ra chuyện không hay ví dụ như phá buổi tiệc này chẳng hạn.



Lúc Dương Nhạc quay lại nhìn, thấy sắc mặt Đường Quả rõ ràng không tốt, trên mặt còn ngấn vài giọt lệ, còn đang do dự cùng với Lý Đại Tráng đến xin chữ ký của Nghiêm Hi. Hai người vội vàng đi tới chỗ của Đường Quả.



"Đường Quả, cô làm sao vậy? Cô không sao chứ"?



"Sao lại khóc? Có phải là........"



"Tôi không sao" Đường Quả mỉm cười với bọn họ, "Chắc tại ăn cái gì nên bị nghẹn đó mà".



Đường Quả uống nước xong, tinh thần cũng thoải mái được đôi chút.



Thấy Đường Quả bỏ chén xuống, Lâm Bảo Nhi đứng lên nói: "Đi, chị Đường Đường, chúng ta đi đòi lại công bằng. Cho ả mỹ nhân kia biết tay mới được..."