Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 154 : Lấy tình yêu chính nghĩa để chiến đấu trong trận đầu tiên

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Thấy Đường Quả mỉm cười với mình, mà nụ cười thì đầy đau khổ nên Dương Nhạc lại càng cảm thấy cô không được bình thường. Mọi ngày hắn vẫn thấy các cô đều rất vô tư hồn nhiên, khuôn mặt luôn rạng rỡ. Nhưng hôm nay vẻ tươi cười này lại không hề bình thường chút nào.



Gã trố hai con mắt để tìm Diệp Thu trong đám người đông đúc ngoài kia nhưng chẳng thấy tăm hơi hắn đâu, sau khi thở dài cho cái số đào hoa may mắn của Diệp Thu, Dương Nhạc nhìn Đường Quả hỏi: "để tôi đi tìm Diệp Thu về"?



Đường Quả cười, lắc đầu mà nói: "tôi không sao đâu. Không cần phải tìm hắn, hắn đang bận lắm". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Trong lòng đau khổ nhưng vẫn có thể che dấu được, mặc dù tâm trạng đang rất khó chịu nhưng Đường Quả vẫn cố hết sức giữ sự kiêu ngạo của mình. Chỉ là khi nhắc tới Diệp Thu thì lòng cô lại ghen lồng tức lộn lên.



"Vậy cô có mệt lắm không? Chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện?" Dương Nhạc thấy Đường Quả ôm ngực thì tưởng cô bị đau rất nặng.



"Không cần đâu. Tôi không sao. Mọi người đi ăn gì đi. Không cần phải lo cho tôi" Đường Quả khua tay nói.



"Chị Đường Đường, chị buông tay em ra. Tại sao lại không cho em đi tìm cái ả gây phiền phức kia?" Lâm Bảo Nhi giẫy giẫy đôi tay nhỏ bé của mình đang bị Đường Quả giữ chặt.



"Lâm Bảo Nhi, chúng ta dựa vào đâu mà cho cô ta là phiền toái?" Đường Quả cười khổ mà nói, "Không được gây sự, đây là tiệc sinh nhật của người ta, chúng ta mà gây chuyện là không tôn trọng chủ nhà".



"Tại sao lại không được gây chuyện? Cô ta đã phá hỏng tình cảm giữa chị và Diệp Thu mà?" Lâm Bảo Nhi thở hổn hển nói.



Vừa nghe Lâm Bảo Nhi nói những lời này trong lòng Đường Quả lại càng đau khổ.



Cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao mình lại đau lòng như vậy khi thấy Diệp Thu nắm tay cô gái kia đi đến, thì ra cô vẫn luôn coi Diệp Thu là của mình, mà bảo bối của mình bị người khác cướp đi chắc chắn là sẽ tiếc đứt ruột rồi.



"Mình có tình cảm với hắn từ lúc nào vậy?" Đường Quả nói thầm.



"Có mà. Lúc đó chị còn nói cho em nghe, chị nói hắn đã từng sờ vào ngực chị, sờ vào đùi nữa… cứ thản nhiên mà nói thì hắn còn có thể sờ vào chỗ nào của chị nữa? Mặc kệ, em đang muốn đi đánh hắn để rửa hận đây".


Hay như Nhiễm Đông Dạ len lén liếc mắt nhìn Diệp Thu thì bọn họ lại khẳng định rằng Nhiễm Đông Dạ đang trách anh không biết dàn xếp ổn thỏa, để hai cô kia chạy đến sinh sự làm cho buổi tiệc náo loạn cả lên.



Đường Quả chẳng qua chỉ đả kích vài câu, nhưng vừa nghe thì họ đã nghĩ người đang mang thai thì mới dễ mệt mỏi như thế, vậy nàng có thai rồi chưa? Ừ, chắc chắn là có đó.



Ngay cả Lâm Bảo Nhi cũng bị những người đứng đó bàn ra nói vào, cô gái đó nhỏ như vậy mà sao có bộ ngực to thế? Đúng, chắc chắn là người anh rể kia lại làm chuyện xấu rồi....



Ừ, nhất định là như vậy. Có câu ngạn ngữ nói rất đúng "ăn ngon phải có sủi cảo, chơi vui phải có em dì".



… Đúng là cầm thú. Tên cầm thú đê tiện nhất trên đời này.



Diệp Thu chu hết miệng lên nhưng đến một câu cũng không nói được. Uất ức đến nỗi muốn trào nước mắt.



Tôi biết là sẽ thế này mà, biết là sẽ thế này mà. Biết vậy tôi đã không đưa các cô tới đây.



Quả thật là bây giờ trận chiến đã bắt đầu rồi.



Nhiễm Đông Dạ cắn chặt môi ôm lấy tay của Diệp Thu không chịu buông ra, vừa khiến mọi người chú ý đến mình. Chị mình đã nói muốn có được hạnh phúc thì phải nắm chặt lấy nó.



Đúng vậy, mình phải giữ chặt lấy, thật chặt.



Nhiễm Đông Dạ chỉ có một mình phải đối mặt với cả Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, mà hai cô thì đang rất hiếu chiến, đến nửa bước cũng không chịu nhường.



"Làm sao lại nhốn nháo thế này chứ?" Giọng của một người phụ nữ đột ngột vang lên trong đại sảnh.



Nếu như giọng nói đó có sức mạnh, thì giọng của người phụ nữ này cũng đạt đủ tiêu chuẩn đó luôn rồi.