Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 174 : Hắn không là hoàng tử , ta cũng không làm công chúa

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Thuật đầu hàng là vận dụng trùng độc đặc chế hoặc tố dược làm mồi dẫn, khiến người ra vô tình uống phải, trong cơ thể sinh ra một dược tính đặc biệt hoặc độc tính từ đó làm hại người hoặc mục đích khống chế một người, hoặc vận dụng sức mạnh linh giới như linh hồn, thông qua người bị danh tính tám chữ và vật phẩm liên quan mà tạo thành tin tức của người làm phép, cuối cùng đạt được mục đích chế phục hoặc là sát hại người trúng độc. Pháp thuật này là pháp thuật của Đông Nam Á, trong đó người Thái Lan quen dùng



Rượu trong ly của Diệp Thu và Trần Di mặc dù màu đỏ, nhưng theo lý nói có thể thấy bóng, mà váy màu trắng trên người Trần Di càng khiến tỷ lệ thành công của thuật giả tăng lên rất nhiều lần.



Diệp Thu đặt ly trong tay xuống, nói: "Xem ra cô cũng đã bại lộ rồi".



"Vậy phải làm thế nào?" Trần Di cuối cùng mất đi bình tĩnh, sắc mặt có chút khó coi hỏi. Làm nghề như bọn họ, thất bại rất có khả năng sẽ bị người khác đuổi giết.



"Không cần lo lắng". Sau khi Diệp Thu ghé tai nghe động tĩnh bên ngoài, nói: "Tạm thời vẫn chưa biết ai đã xuống tay với chúng ta, chưa chắc đã phải là chính phủ Mỹ, có lẽ là đối thủ khác."



"Chúng ta phải làm gì tiếp theo?"Trần Di khó xử nói. Kế hoạch không thể thay đổi nhanh như vậy, bọn họ đã nhiều lần tính toán đưa ra rất nhiều kế hoạch, nhưng vẫn bị những biến cố không ngừng phát sinh này làm rối loạn lên. Bây giời bọn họ đều phải bắt đầu lại từ đầu, hơn nữa hoàn toàn đều phải dựa vào chính mình giải quyết từng bước tình huống không ngừng phát sinh.



"Phải nghĩ cách liên lạc với trong nước, sau đó chuẩn bị lui lại công việc". Diệp Thu quả quyết nói.



"Cái gì? Rút lui?"Trần Di kinh ngạc thốt lên. Ngươi biết để hoàn thành nhiệm vụ này chúng ta đã hi sinh bao nhiêu người không? Ngươi biết chúng ta phải trả giá đắt thế nào không?Khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận mục tiêu, vậy mà ngươi lại bảo chúng ta rút lui?



"Rút lui hay không tùy cô" Diệp Thu bĩu môi nói: "Tôi tôn trọng sự trung thành của cô, nhưng tôi không tán thưởng sự ngu ngốc của cô. Cô chắc hẳn nhìn thấy tình thế hiện giờ phức tạp tới mức khó mà tưởng tượng được. Mỗi người đều là thợ săn, mỗi người cũng đều có thể là con mồi của người khác. Cô cảm thấy mình ở lại bên này còn có ích gì nữa? Cô, còn có những người khác nữa. các người đều chỉ là vật hi sinh. Càng tệ hơn là sự hi sinh của các người khó mà mang tới bất kỳ giá trị nào, cho nên tôi mới nghĩ cần phải cứu vãn tính mạng của các người."



"Cấp trên sẽ không đồng ý" Trần Di chán nản nói. Cô hiểu rõ, Diệp Thu nói là sự thật. Sự hi sinh của bọn họ đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa.



"Ta sẽ liên lạc với cấp trên. Nhiệm vụ bên này giao cho tôi là được rồi, mình tôi càng tiện hành sự hơn. Các người chuẩn bị xong thì rời khỏi đây đi đi."



"Được. Bây giờ tôi đi liên lạc với bọn họ" Trần Di đứng dậy nói. Lúc đi tới cửa, đột nhiên quay người, sắc mặt có chút cảm kích nhìn Diệp Thu, nói: "Cảm ơn cậu đã cứu bọn họ".



Diệp Thu mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ người con gái này cũng coi như thông minh, hiểu trong cái gọi là kế hoạch cá mập đó bọn họ nhóm mấy người đó đều là con mồi.



Bọn họ đều đi rồi, mình không phải trở thành mồi sao?



Diệp Thu lúc đêm khuya mới đợi được Long Nữ tới, cô gái này xuất quỷ nhập thần, luôn thích ra ngoài ban đêm.




"Diệp Thu?" Ông lão suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì rút lui đi".



" Nhưng Diệp Thu làm thế nào?Một mình hắn ở bên đó không phải là rất nguy hiểm sao?" Nhiễm Tinh Thần lo lắng nói.



Nhiễm lão gia lấy khăn lông lau mặt, trầm ngâm chốc lát, nói: "Người nhà họ Nhiễm chúng ta không nhu nhược rút lui. Nếu hắn muốn có được sự tín nhiệm của chúng ta, thì nhất định phải tăng lên đứng trên cùng."



Nhiễm Tinh Thần biết ông nội cả đời dâng hiến vì quốc gia, tư tưởng rất cứng nhắc, lợi ích quốc gia trong mắt ông cao hơn tất cả. Cho dù bảo ông làm bất cứ việc gì cũng sẽ không tiếc, biết mình không khuyên được ông, liền nói chuyện với ông vài câu rồi ra ngoài.



Vừa đi tới phòng khách, liền thấy Nhiễm Đông Dạ chạy tới kéo tay cô, liên tục chạy xuống hai tầng mới dừng lại.



"Đông Dạ, em làm gì vậy?mau dừng lại đi. Chị còn có việc quan trọng phải làm." Nhiễm Tinh Thần không cách nào thoát khỏi tay em gái, chỉ đành lên tiếng quát.



Nhiễm Đông Dạ bỏ tay chị ra bộ ngực phập phồng, mắt to sáng quắc nhìn chị, hỏi: "Diệp Thu có nguy hiểm phải không?"



Nhiễm Tinh Thần sửng sốt, nhìn em gái hỏi: "Em cũng nghe thấy rồi?"



"Vầng, hắn có nguy hiểm phải không?" Nhiễm Đông Dạ cố chấp nói.



"Rất nguy hiểm." Nhiễm Đông Dạ không thể nói dối em gái mình.



"Chị nhất định phải để hắn sống trở về" Nhiễm Đông Dạ cắn môi, cứng rắn nói.



"Đông Nhi, chị đã nói với em, Diệp Thu không hề thích em, sao em phải cố chấp như vậy?" Nhiễm Tinh Thần vừa đau lòng vừa tức giận nói.



"Em biết. em vẫn luôn biết thế. Nhưng hắn không phải là hoàng tử, em cũng có thể không làm công chúa" Lòng Nhiễm Đông Dạ chua xót nói.



Muốn cười, nhưng lại thấy mắt ươn ướt.