Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 175 : Sự lo lắng của ba cô gái

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Nhiễm Đông Dạ vào đêm sinh nhật đó đã biết chuyện Diệp Thu gửi cho mình thiệp người tốt, là Nhiễm Tinh Thần nói với hắn. Chị từ trước tới nay đều không giấu diếm mình chuyện gì, chuyện này cũng không ngoại lệ. Ý của chị là nhân lúc hiện giờ tình cảm còn chưa sâu đậm từ bỏ đi, tránh sau này càng thêm đau khổ.



Nhiễm Đông Dạ biết chị là muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng quả thực có chút không cam lòng. Không ngờ mình còn chưa bắt đầu tấn công, đã bị người khác đá rồi. Buổi tối hôm đó, Nhiễm Đông Dạ khóc mãi, đến hôm sau hai mắt sưng đỏ không thể nhìn thấy người.



Mấy ngày sau đó không đi tìm Diệp Thu, cũng chịu đựng không gọi cả điện thoại cho hắn. Thật ra cô muốn tìm Diệp Thu nói chuyện, hỏi nguyên nhân hắn cự tuyệt mình là gì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn từ bỏ ý định này thì hơn.



Như vậy chỉ khiến hai người càng thêm xấu hổ, hà tất phải khổ như vậy?



Vậy thì giả bộ như mình không biết đi. Nhiễm Đông Dạ đưa ra quyết định khá là tàn nhẫn đối với bản thân.



Nhiễm Đông Dạ gọi điện thoại nói với Diệp Thu đã giúp hắn nghĩ xong ý tưởng bữa tiệc chào đón tân sinh viên rồi, giúp hắn động viên các bạn cùng học trong lớp, giúp hắn huấn luyện, thay hắn tìm trang phục diễn xuất, quần áo của học viện biểu diễn điện ảnh không cho bên ngoài mượn, để lấy được số quần áo này ra, cô tìm trưởng khoa quản lý vận dụng nói hết lời. Dẫn các bạn học đi hóa trang cho bọn họ, ở cánh gà cổ vũ cho bọn họ.



Lúc làm tất cả những việc này, Nhiễm Đông Dạ vẫn phải giả vờ mình hoàn toàn không biết chuyện Diệp Thu cự tuyệt mình. Mỗi ngày soi gương, tập luyện làm thế nào để khiến nụ cười của mình tự nhiên hơn một chút, không sẽ không ngăn được quan tâm tới hắn, đợi tới lúc hắn tiếp nhận ý tốt của mình trong lòng rất hạnh phúc, nhưng lại không thể hiện ra ngoài.



Cô sợ, sợ hắn sẽ nói thẳng với cô là: cô là công chúa, mà ta không phải là hoàng tử.



Nếu đúng như vậy, mình còn dựa vào cái gì mà tiếp thục, còn có lý do gì mà tiếp cận hắn?



Hôm nay vừa lúc cô ở nhà cùng ông nội. Lúc ghé vào cửa sổ tầng hai xem ông đánh quyền, thì nhìn thấy chị vội vàng đi vào trong, nghe thấy quá trình chị báo cáo với ông.



"Chị, làm thế nào mới có thể đưa hắn trở về?"



"Hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là nhiệm vụ thất bại"



"Nắm chắc được mấy phần?"



"10%"




"Cô đến tìm Diệp Thu à? Hắn không có ở đây" Đường Quả không đợi đối phương trả lời, nói tiếp.



"Ta biết hắn không có ở đây, ta đến tìm cô". Nhiễm Đông Dạ nhìn Đường Quả nói, thấy vẻ mặt cô nhìn mình cảnh giác rất buồn cười, nhưng trong lòng có tâm sự, lại không cười nổi. "Tìm ta?" Vẻ mặt Đường Quả nghi hoặc. "Mời vào trong."



Sau khi rót cho Nhiễm Đông Dạ một cốc nước nóng, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngồi đối diện quan sát cô, không nói gì, chỉ yên lặng đợi cô mở lời.



"Diệp Thu có thể có chút nguy hiểm" Nhiễm Đông Dạ trầm giọng nói.



"Cái gì? Nguy hiểm? Nguy hiểm gì? Diệp Thu rốt cuộc chạy tới New York làm gì vậy? Ai bảo hắn đi? Có lầm không vậy? Ta mới là người thuê hắn, ta không cho hắn đi, hắn cũng không thể đi đâu được. Dựa vào cái gì mà nghe lời người khác? A, là ta trả lương hay là bọn họ trả lương?" Đường Quả nghe được tin tức Nhiễm Đông Dạ mang tới, tức giận trong lòng cuối cùng cũng bộc phát. Cô vốn không thích việc Diệp Thu đột nhiên bị người ta cử đi New York, không ngờ bây giờ còn có nguy hiểm, cô càng khó mà chịu được.



Nhiễm Đông Dạ thấy dáng vẻ hung hăng của Đường Quả, trong lòng lại càng chua xót, cũng không biết cô gái này có thể hạnh phúc hơn mình không, gượng cười nói: "Sự tình cụ thể ta cũng không rõ lắm. Nhưng, ta biết hình như hắn phải đi hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm."



"Nhiệm vụ của ai?"



"Quốc gia"



Đường Quả đang định mắng chửi, môi rung rung lên, cuối cùng lại không nói gì nữa. Những việc cô trải qua không ít, nếu cơ quan quốc gia muốn chi phối cuộc sống của một ai đó, quả thật là một việc rất đơn giản. Trừ một số ít, mấy ai có thể trốn thoát được vận mệnh như vậy?



Nhiễm Đông Dạ nói đại khái nhiệm vụ mà Diệp Thu phải chấp hành, cô mặc dù không biết nhiều, nhưng ít nhất cũng hiểu lúc đầu câu chuyện. Vừa nãy chị cũng nói với cô một chút, cô nói hết với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi rồi. Lúc này, hai người bọn họ giống bạn đồng minh duy nhất của nhau.



"Có thể liên lạc với Diệp Thu không?" Đường Quả mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cách làm thế nào có thể đưa Diệp Thu an toàn trở về.



"Ta không thể." Nhiễm Đông Dạ lắc đầu nói. "Vừa nãy ta gọi tới số hắn vẫn dùng, đã tắt máy rồi. Ta nghĩ, chắc là sang bên đó đổi số rồi hoặc là không dùng điện thoại nữa. Nhưng chị mình có thể liên lạc được với hắn."



"Bảo chị cậu liên lạc với Diệp Thu, nói không chừng ta có cách giúp hắn." Lâm Bảo Nhi vẫn ngồi yên lặng ở đó đột nhiên mở miệng nói.