Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 198 : Vương tử ba điểm

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Diệp Thu trong khoảng thời gian này đều chưa từng gặp qua Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi, trong lòng luôn buồn bả. Sống cùng một chỗ với các nàng mấy tháng, cũng đã cùng nhau trải qua không ít chuyện. Bây giờ đột nhiên rời đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút không muốn. Trầm Mặc Nùng là nữ nhân mà Diệp Thu rất thưởng thức, còn có mùi thơm của cơ thể làm cho vừa tiếp cận đã khiến người ta say mê cả nửa ngày, những chuyện tốt đẹp bây giờ cũng đã cách xa hắn.



Hoàn hảo là hắn tại trong trường học có Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng làm bạn. Diệp Thu đột nhiên sống ở ký túc xá, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng vẫn có thể đoán là hắn đã xảy ra chút chuyện gì đó. Cho nên chỉ cần có thời gian, hai người bọn họ đều ở bên cạnh Diệp Thu. Có mấy lần còn kéo Diệp Thu đi chơi bóng rỗ, kết quả là luôn giết đối thủ mà trở về. Bởi vì bóng chỉ cần tới tay của Diệp Thu, là hắn có thể cam đoan đạt được điểm.



Theo những kẻ có tâm thống kê, Diệp Thu ném rổ trúng mục tiêu đạt tới tỉ lệ là 95%. Nhưng mà điều này cũng là do hắn sợ gây nên kinh hãi thế tục khiến cho người khác chú ý mà cố ý trong một vài tình huống ném bóng hóng. Diệp Thu đi chơi bốn năm trận bóng rổ, đã có danh tiếng lớn, còn có một đám nữ fan, có danh hiệu là Vương tử ba điểm*.



Hắn là kẻ vô cùng lười, khi ở trên sân bóng rất ghét vận động. Nhận được bóng thì thuận tay ném đi, cho nên toàn là những cú ném ở ngoài vòng 3 điểm. Loại kỹ xảo này với hắn mà nói thật sự là không đáng nhắc tới, hắn có thể dùng hòn đá đem chim trên cây bắn rụng, huống chi là cái khung bóng rổ vừa lớn như vậy lại còn không thể di động được.



Kỳ thật Diệp Thu đối với bóng rổ vốn không có hứng thú gì, chỉ là Lý Đại Tráng lại cực kỳ cuồng nhiệt yêu môn thể thao này. Lại bởi vì do chiều cao cùng trọng lượng của cơ thề, nên trên sân bóng luôn luôn là nhân vật bị người ghét bỏ. Thật vất vả mới có cơ hội ra sân lần trước, vác mặt chạy theo sau mông đồng đội cả nửa ngày, nhưng người ta căn bản là không muốn chuyền bóng cho hắn.



Dương Nhạc cũng là người theo đuổi đỉnh cao NBA (giải bóng rổ nhà nghề Mỹ), kỹ thuật bóng tuy hơn Lý Đại Tráng nhiều, nhưng là ở trước mặt một số cao thủ cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng. Cho nên khi hai người phát hiện Diệp Thu có thiên phú về bóng rổ, giống như đã tìm được hậu thuẫn mạnh mẽ của chính mình. Vì lý do đó mà vốn trước đây mỗi tuần chơi bóng rổ một lần thì nay biến thành mỗi ngày phải ra sân bóng một lần.



Loại tâm lý này của bọn họ thực dễ dàng lý giải. Nếu một nữ nhân mua một bộ y phục xinh đẹp, ngươi lại không cho nàng mặc nó đi ra khỏi cửa nhà. Nàng không cùng ngươi liều mạng mới là lạ.



Diệp Thu lợi hại, bọn họ cũng được thơm lây. Hiện tại Lý Đại Tráng mỗi lần vào sân bóng liền ngẩng đầu ưỡn ngực mặt đầy hồng quang, căn bản không giống như trước kia chán nản vì ngồi mòn cả mông. Hơn nữa, Diệp Thu khi chơi bóng chỉ biết có hai người Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, điều này càng làm cho trong lòng hai người khó có thể kìm nén được cảm giác kiêu ngạo.



Mỗi lần Diệp Thu cự tuyệt hai người đi sân bóng, hai người liền hết mềm lại cứng, thi triển ra tất cả vốn liếng thủ đoạn để có thể đem được Diệp Thu đi. Diệp Thu không đi, bọn họ sao có thể phong quang? Đâu có nữ nhân nào còn có thể thét lên chói tai đối với bọn họ?



"Đại ca, đệ biết huynh không thích chơi bóng rỗ —— cao thủ mà, đều phải che dấu thân thủ của bản thân. Nhưng hôm nay thật sự là lần cuối cùng. Đệ Lý Đại Tráng lấy nhân phẩm của ta hướng trời thề —— "



Dương Nhạc một cước đá qua. Mắng: "Ngươi ngày hôm qua chính là lấy nhân phẩm của ngươi thề, đã nói qua đó là một lần cuối cùng ."



"Nói qua?" Lý Đại Tráng sờ sờ cái đầu bé nhỏ của mình, nói: "Được. Hôm nay mình lấy nhân phẩm lão bà của mình thề, thật là một lần cuối cùng. Đại ca, anh liền giúp đỡ chút đi. Vừa rồi lúc em đi xuống lầu múc nước cho lão nhân gia người, còn có nữ sinh hỏi em "Cái người kia… Diệp Thu cùng phòng với các cậu hôm nay có đi sân bóng chơi bóng không". Đại ca, anh xem nhiều người như vậy đều chờ mong anh. Vương tử ba phần. Danh hiệu êm tai tới cỡ nào! Ngẫm lại khiến cho mấy tiểu nữ sinh này chảy nước miếng."
"Ơ, tên tiểu gia hỏa này còn rất to mồm." Tên nam sinh nói lúc nãy cười ha hả nói với đồng bạn, bọn họ căn bản cũng không có đem Lý Đại Tráng để vào mắt.



Mỗi người đều có điều kiêng kị của mình, mà Lý Đại Tráng ghét nhất chính là bị người khác nói hắn nhỏ. Thấy bọn người lấy thân hình mà trêu ghẹo. Hắn nổi giận đùng đùng đã nghĩ muốn xông lên. Lại bị Dương Nhạc ở bên giữ chặt lấy. Lý Đại Tráng cứ như vậy mà xông lên, còn không phải có đi mà không có về sao?



Dương Nhạc thân cao ở 1m7, nhưng cùng những người này nói chuyện còn phải ngóc lên mặt. Nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"



"Không muốn làm gì. Chỉ là muốn nhắc nhở các ngươi, đừng tưởng rằng quăng được bóng vào rổ thìcó gì đặc biệt hơn người." Nam nhân cười lạnh nói.



Quay lại phía sau hô: "Bóng rổ."



Đồng bạn của hắn nghe được, lập tức đem trái bóng đang vuốt ve trong lòng ngực hướng khung rổ mà ném tới.



Nam sinh cao lớn cố ý ngừng hai giây, lúc này mới bước nhanh hướng quả bóng đuổi theo. Khi sắp đuổi kịp bóng thì bắt đầu gia tăng tốc độ, thân thể cường tráng giống như đại bàng giương cánh nhảy lên, sau đó vươn hai tay đem trái bóng ôm lấy, thân thể cùng với bóng cùng nhau hướng khung bóng rổ bay qua.



Loảng xoảng!



Một tiếng vang thật lớn truyền đến, nam nhân hai tay ôm bóng hung hăng đập xuống. Hai tay nắm lấy khung bóng rổ ở không trung, quả là một màn thần kỳ.



Khung bóng rổ bị đụng lung lay sắp đổ, người xem xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.



"Vương tử ba điểm? Thật sự là ngây thơ." Nam nhân đang bám trên khung rổ rơi xuống, vỗ vỗ tay, xoay người nhìn Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng khinh thường nói.