Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 212 : Nổ lớn

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Chiếc Audi màu đen dừng lại ngay trước cổng một ngôi biệt thự kiểu châu Âu trên đương Yến Kinh Ngọc An, mấy giây sau, cánh cửa sắt màu đen chạm trổ nhiều họa tiết tinh vi từ bên trong mở ra, chiếc xe liền đi thẳng vào trong. Hai người đàn ông mở của bước ra rồi vội vã đi nhanh vào trong biệt thự.



Lúc đi qua đại sảnh, thấy trên Sopha có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đàng nằm ngủ rất tự nhiên ở trên đó, ánh mắt hai người lướt qua một lượt trên người cô gái, rồi thẫn thờ quay đi. Họ cùng lên cầu thang được thiết kế theo hình xoắn ốc với những tay vịn bằng đồng đen được lau chùi sáng bóng, đến trước cửa một căn phòng liền gõ cửa, từ bên trong vọng ra giọng nói có phần hơi quá đáng của một thanh niên trẻ: "Vào đi!"



Người đàn ông trung niên hơi nghiêng người sang một bên, tên tóc vàng liền từ bên cạnh ông ta ngênh ngang bước vào. Người đàn ông trung niên lúc này mới bước vào sau vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và cung kính.



" Hai vị vất vả rồi." Một thanh niên trẻ đang ngồi trên chiếc ghế làm việc trong căn phòng, nét mặt mỉm cười quan sát hai người đang đứng trước mặt mình.



Cậu thanh niên trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, to cao lực lưỡng, mặc một bộ đồ thể thao màu đen hiệu Nike, chân đi một đôi giầy thể thao màu trắng. Trông có vẻ giống một sinh viên đại học.



" Chào Đạo Diễn." Người đàn ông trung niên cung kính chào hỏi cậu thanh niên trẻ. Còn tên tóc vàng lại nhún vai, đi thẳng đến ngồi xuống ghế.



Cậu thanh niên ra hiệu cho người đàn ông cũng ngồi xuống ghế, mấy ngón tay gõ trên mặt bàn nói: " Mỗi lần chúng ta tưởng chúng ta đã dự tính đầy đủ về đối thủ, thì biểu hiện của hắn lại luôn nằm ngoài những dự liệu của chúng ta. Những kế hoạch bắt cóc nhằm vào tập đoàn nhà họ Đường mấy trước đây đều thất bại, mà bảo tiêu Diệp Thu chính là người có quan hệ trực tiếp với Đường Quả."



"Cho nên tôi mới phải tìm đủ mọi cách để dụ Diệp Thu ra, trừ khử hắn đi. Diệp Thu không còn nữa, cơ hội thành công của chúng ta sẽ càng lớn. Nhưng các anh lại gọi điện nói với chúng tôi rằng kế hoạch lại một lần nữa thất bại. Mất đi một số người không có gì quan trọng, nhưng một căn cứ nữa của chúng ta ở Yến Kinh lại bị bại lộ. Có thể giải thích cho tôi biết được không?"



Tên tóc vàng xoa xoa tay, vẻ mặt lạnh lùng nói: " Trung Quốc các anh có một câu nói thế này, trước những thực lực tuyệt đối, tất cả những âm mưu quỷ kế đều là hư ảo đó sao? Lũ vô dụng mà chúng tôi mang đi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng. Bọn chúng vốn dĩ là những tên ma vương, là những con quỷ giết người. Nếu như có cơ hội, tôi cũng rất hi vọng Đạo Diễn có thể tự mình đi thỉ nghiệm một chuyến. Tôi cảm thấy, anh nên phái thêm nữ ưu nữa, chứ không phải là để cho chúng tôi đi làm những chuyện hi sinh vô ích này."



" Nữ ưu?" Cậu thanh niên cười nhạt, "Anh có biết vì kế hoạch này mà chúng tôi đã mất đi bao nhiêu nữ ưu rồi không? Bọn họ đều là những người mà tổ chức đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới đào tạo được. Nếu như cứ tiếp tục bị bại lộ thì cho dù nhiệm vụ lần này có thành công, chúng tôi cũng không thể bù lại những tổn thất. Sau này còn tiếp tục có những nhiệm vụ khác thì làm thế nào?"



Tên thanh niên tóc vàng với biệt hiệu Biên Kịch là người của Tổng bộ phái xuống để hỗ trợ mình, đương nhiên cũng chính là một kiểu giám sát. Cái bệnh đa nghi của bọn nước ngoài này ngày càng nặng, trừ bản thân mình ra, bọn chúng rất hiếm khi tin tưởng vào người khác.



Cũng chính vì thế, tên khốn kiếp này mới không coi mình ra gì. Rồi sẽ có một ngày, phải bắt hắn hi sinh trong khi làm nhiệm vụ.
Tên da đen không ngờ lại có người xông đén từ phía sau.. Điều khiến hắn thấy đáng sợ hơn là hắn không hề nghe thấy tiếng bước chân của đối phương. Hắn là người đến từ khu rừng nguyên thuỷ châu Phi nên vô cùng nhạy bén với tiếng bước chân người và động vật. Đây cũng là nguyên nhân giúp hắn trở thành một tay bắn tỉa tài ba. Mặc dù khi nãy luôn bị tiếng súng của Tiểu Bạch áp đảo, nhưng thính giác của hắn vẫn không lúc nào lơ là. Không hiểu tên Trung Quốc này giở trò gì mà lại làm được như thế.



Tên da đen ngừng lại một lát, sau đó đặt khẩu bắn tỉa của mình xuống đất, từ giữa đám lốp xe từ từ đứng dậy.



Diệp Thu đang do dự không biết có nên thăm dò ký ức của tên da đen này không, nếu như thăm dò hắn, e rằng sẽ phải chịu đựng cả những ký ức đau khổ của hắn. Nếu hắn đến từ bộ tộc ăn thịt người thì có lẽ cả tháng trời mình không nuốt nổi cơm thì làm sao?



Nếu không xem trộm thì hắn làm sao biết được chỗ Lam Khả Tâm đang bị nhốt?



Bọn họ chiến đấu ác liệt như thế, ngoài những tên bị hắn và Tiểu Bạch giết chết, không thể rời khỏi đây, thì có lẽ cả cái trạm sửa xe này không còn một mạng sống nào.



Vì Khả Tâm, vẫn phải nhẫn tâm hơn nữa. Diệp Thu nghĩ rồi đưa tay xoa xoa chiếc nhẫn bạc đang đeo trên tay.



Đoàng!



Tiểu Bạch đột nhiên nhắm đúng đầu tên da đen nhả đạn, mặc dù trời rất tối nhưng vẫn nhìn rõ những huyết hoa hoà cùng dòng máu đỏ tươi trào ra từ não hắn. Thậm chí một mảnh vỏ sọ còn dính tóc còn bay thẳng về phía Diệp Thu đang đứng.



Trong khi Diệp Thu còn đang nghi ngờ Tiểu Bạch tại sao lại giết người diệt khẩu, thì Tiểu Bạch đã ào tới, nắm tay Diệp Thu chạy ra ngoài.



Diệp Thu quay đầu lại nhìn, thấy tên da đen từ từ đổ người xuống đất, trên mặt đất, một bảng điểu khiển màu đen đang nhấp nháy đèn đỏ liên hồi, Diệp Thu lập tức hiểu ra chân tướng sự việc.



Bọn khốn kiếp, chúng mày thật độc ác!