Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 227 : Bị thương thêm lần nữa cũng không sao

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Hàn Ấu Lăng giờ đây rất ít khi ra ngoài, hầu hết thời gian hắn dùng để ôm uất ức và thù hận ở trong nhà. Từ khi một chân của mình bị người ta đập gãy, hắn không dám ra ngoài đối diện với ánh mắt chú ý của mọi người. Bất kể đối phương thông cảm, an ủi, trong mắt hắn vẫn là sự chế nhạo, mặc dù trước đây hắn luôn được hưởng thụ cái cảm giác là tâm điểm của mọi người trên đất Tô Hàng này.



Cái chân mặc dù đã được những danh y chữa khỏi, nhưng trong lòng hắn có một vết thương lớn hơn thế mà chừng nào Diệp Thu còn sống trên cõi đời này thì vết thương ấy vẫn chưa thể lành lại được.



Đúng thế, chỉ cần tên đó còn sống, hoặc nghe được bất cứ tin tức gì có liên quan đến hắn, thì mối hận thù ẩn sâu trong lòng hắn lại trỗi dậy mạnh mẽ, chất đầy trong thế giới nội tâm vốn rất chật chội của hắn, cho đến khi trong tiềm thức của mình, hắn coi việc trả thù là việc quan trọng nhất trên đời.



Hàn Ấu Lăng trên người không mặc quần áo đang quấn lấy một cô gái cũng không một mảnh vải che thân, cô gái là nữ sinh của một trường đại học ở Tô Hàng, là cô gái mà lần trước Diệp Thu muốn nàng tránh xa nữ nhân của mình ra. Hắn vốn dĩ cũng không phải hạng đàn ông chung tình, đối với bọn họ mà nói, quá trình để có được một người con gái quả thật là quá dễ dàng, nên trước này hoàn toàn chưa từng có ý niệm sẽ trân trọng. Nhưng chính vì câu nói đó của Diệp Thu nên hắn mới giữ cô gái này ở bên mình.



Đây cũng là một cách để trả thù, một cách trả thù yếu ớt, không thể làm tổn thương đối thủ nhưng có thể mang lại cho bản thân mình một chút cảm giác trả thù. Mỗi lần hắn đưa cái đồ vật dơ bẩn của mình vào trong người cô gái, thì cũng giống như đang phỉ nhổ vào những lời nói đó của Diệp Thu.



Không phải tất cả mọi việc đều có thể làm theo lời hắn nói. Không phải. Tuyệt đối không phải. Chỉ cần mình muốn thì đứa con gái đó sẽ phải làm cho mình giải toả như một con chó vậy.



Cô gái quỳ hai chân trên giường, hay tay bắm vào cái giá ở đầu giường, đầu tựa lên mu bàn tay, cố gắng nhấc cao đồn bộ. Đó là tư thế mà Hàn Ấu Lăng thích, bởi vì như thế sẽ không thấy được biểu cảm của cô ta, mà hắn cũng có thể chinh phạt không cần kiêng nể gì.



Những tiếng a ô của cô gái khi thân thể không ngừng bị thúc mạnh từ phía sau. Hai tay bám đến tê dại, nhưng hắn vẫn không hề có ý định kết thúc. Vốn hắn cũng chẳng khoẻ đến thế, chẳng qua là bây giờ thích nên đã uống một thứ thuốc biến thái. Trái tim hắn bỗng trở nên vô cùng yếi đuối và nhạy cảm, không muốn đón nhận thất bại trên bất cứ phương diện nào.



Khi xuân quang trong phòng đang mặn nồng, thì tiếng chuông điện thoại trên bàn bỗng vang lên.



Cô gái cầm lấy chiếc điện thoại, đưa ra đằng sau nói nhỏ: " Là Liên thiếu gia."



"Em nghe đi." Hàn Ấu Lăng vỗ mông cô ta một cái ý bảo cô ta nghe điện thoại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Có được không… đừng cựa quậy." Cô gái bị Hàn Ấu Lăng liên tục công kích, cảm thấy sắp đến cao trào liền cắn chặt răng nói.




" Anh Bối, cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng tôi không thể đi được." Diệp Thu cười nói. Ánh mắt chuyển sang Trầm Mặc Nung đang pha trà cho hai người nói: " Lúc này cô ấy cần tôi."



Bối Khắc Tùng nhìn Diệp Thu rồi lại nhìn Trầm Mặc Nùng, tuy trong lòng đã từ bỏ nhưng gặp lại nhau vẫn thấy có chút gì đó đau khổ liền cười nói: " Được thôi, tôi cũng chẳng giúp được gì cho anh cả. Chỉ có thế qua nhắc nhở một chút thôi. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Diệp Thu vẫn phải cẩn thận."



" Tôi biết. Ân tình của anh hôm nay đã đến đây cảnh báo trước, sau này nhất định sẽ báo đáp." Diệp Thu thành khẩn nói.



" Diệp huynh đệ khách sáo quá rồi. Mọi người quen nhau cũng là duyên số, hơn nữa tôi và cậu tình cảm sâu nặng. Ban đầu tôi đã nói, bất kể có phải là của tôi hay không tôi cũng sẽ không phản đối. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của Mặc Nung, nên sẽ không mang oán giận trong lòng. Được rồi, tôi về đây." Bối Khắc Tùng vội vàng đứng dậy nói. Có thể nói hắn đến theo lời căn dặn của Trầm lão gia, nhưng không thể ở lại lâu, dễ dẫn đến hiểu lầm của người khác.



Hắn cũng không cần thiết phải khai chiến với ba nhà còn lại vì Diệp Thu, điều này không có lợi cho Bối gia.



" Uống trà đi." Trầm Mặc Nung khẽ nói.



Bối Khắc Tùng ngẩn người cười nói: "Được."



Bưng tách trà trên bàn lên uống rồi hắn mới mỉm cười bước ra. Không có được Trầm Mặc Nung nhưng có được tình bạn của cô ấy, cũng coi như hôm nay thu hoạch được ít nhiều.



Trầm Mặc Nung đặt trước mặt Diệp Thu một tách trà tinh oánh dịch thấu, cúi đầu không nhìn mặt hắn nói: " Cậu ấy nói đúng, anh nên rời khỏi đây."



" Tôi cũng biết là tôi nên rời khỏi đây, dù sao tôi cũng là người không được hoan nghênh ở đất Tô Hàng này." Diệp Thu cười lắc đầu.



" Nhưng, tôi đi rồi anh sẽ làm thế nào? Tôi đã vì cô mà chịu thương một lần, thêm một vài lần nữa cũng không sao. Nếu cô bị thương, vậy thì lần trước tôi bị thương sẽ trở thành vô nghĩa sao?