Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 228 : Có thai

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Một số gia tộc lớn ít nhiều đều có truyền thống trọng nam khinh nữ, Trầm Mặc Nùng tuy là người thừa kế đích hệ của nhà họ Trầm nhưng hoàn toàn không có tiếng nói gì trong gia tộc. Vốn dĩ là bởi vì tính cô giản dị, và được Trầm lão gia độc sủng, nên bị những kẻ khác trong nhà họ Trầm đố kỵ, ghen ghét. Bây giờ cô yêu cầu mời pháp y đến khám nghiệm tử thi của Trầm lão gia, chắc chắn họ sẽ không chịu, thậm chí đến cả cha cô Trầm Nhi Hiền cũng không dám tuỳ tiện nói ra miệng, nếu không cha con cô sẽ hoàn toàn bị cô lập.



Không có ai hợp tác là điều chắc chắn, những lời tàn nhẫn nghe cũng không hể ít.



" Chẳng lẽ chỉ có mình nó họ Trầm thôi sao? Chỉ mình nó biết thương ông nội à? Những người khác không phải là cháu ruột của ông sao?"



"Đúng thế. Nếu còn thương ông, thì đã không một mình chạy đến Yến Kinh, không từ chối hôn sự với nhà họ Bối…"



" Chúng ta ngăn cản nó như vậy, liệu có làm nó nghĩ rằng chúng ta tâm địa bất chính? Thật đáng buồn cười, sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên, nó học hành đến đâu chứ? Cái kiến thức thông thường này cũng không hiểu sao?"



" Đúng thế. Nếu như để cho nó làm như thế thì đàn ông nhà họ Trầm sao có thể ngẩng mặt lên được? Dù sao thì nó cũng phủi đít quay đi thôi."



Những lời bàn ra tán vào ấy cứ công kích Trầm Mặc Nùng, cho dù cô có khả năng chịu đựng tốt hơn nữa thì cũng sẽ ít nhiều phải tức giận thôi. May mà Diệp Thu vẫn luôn ở bên cạnh cô, người đàn ông này rất ít khi trực tiếp an ủi người khác nhưng lại rất giỏi chuyển chủ đề nói chuyện hoặc kể một câu chuyện cười mà một người không mấy hài hước như Trầm Mặc Nùng cũng không nhịn được cười.



Mỗi lần như thế, những phiền muộn trong lòng Trầm Mặc Nùng đều tan biến hết, giống như những lực cản của tấm võng đang quấn quanh mình cũng tan biến trong nháy mắt, cô lại lấy lại được ý chí chiến đấu.



Nghĩ đến câu nói của Diệp Thu, tôi đã từng vì cô mà chịu thương một lần, có nhiều hơn nữa cũng không sao, Trầm Mặc Nùng lại cảm thấy tim mình thổn thức. Nơi yếu đuối nhất trong sâu thẳm trái tim cô bị chạm trúng, một cảm giác mềm mại, chua xót, không cách nào nắm bắt được cũng không cách nào diễn tả nổi.



Thi thể của Trầm lão gia đã được đưa vào trong nhà tang lễ, nhân viên của nhà tang lễ và mấy người đàn ông quản sự nhà họ Trầm tổ thành một nhóm nhỏ tổ chức tang lễ, mỗi người đảm nhiệm một việc. Cáo phó đã được đăng trên báo. Trầm lão gia cũng là nhân vật có máu mặt ở Tô Hàng, cái chết của ông cũng trở thành một chủ đề nóng ở Tô Hàng trong thời gian này.



Trầm Mặc Nùng dường như là người không có liên quan đến cái chết của Trầm lão gia nhất. Không khóc lóc, không bận rộn, ngoài thời gian hàng ngày đến thắp hương ở linh đường của ông nội, những khi khác hầu như không thấy bóng dáng cô đâu.




" Nghe danh đã lâu. Lúc tôi và Thẩm lão gia nói chuyện phiếm, ông ấy cũng tỏ ra rất hâm mộ y thuật của cậu, lần trước tôi còn năn nỉ lão gia nếu có cơ hội thì giới thiệu cho tôi làm quen với cậu. Không ngờ…." Bác sĩ Bách thở dài, mời Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng vào trong phòng.



"Ông Bách, sức khoẻ của Trầm lão gia dạo này thế nào?" Sau khi nói chuyện với bác sĩ Bách vài câu về y học, Diệp Thu rất tự nhiên chuyển sang chủ đề bệnh lý của Trầm lão gia.



"Chỉ là bị phong hàn mà thôi. Tôi đã kê một đơn thuốc, cũng không dám dùng các loại thuốc mạnh, tưởng rằng đến ngày thứ hai thì sẽ có chuyển biến tốt. không ngờ lại càng nghiêm trọng… khiến tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng ban đầu khi tôi bắt mạch cho ông ấy, mạch đập vẫn rất bình thường. Lẽ nào lại có sự xuất hiện của một bệnh nào khác? Hoặc là do không chịu kiêng kị?"



"Ý của ông Bách là, bệnh của Trầm lão gia không quá nghiêm trọng đến mức vì thế mà mất?" Diệp Thu truy hỏi.



Bác sĩ Bách nhìn Diệp Thu lắc đầu nói: " Bệnh tình bệnh lý thiên biến vạn hoá, chuyện này không thể nói chính xác được. Không một bác sĩ nào dám đảm bảo trăm phần trăm là mình sẽ chữa khỏi được cho một người bệnh. Nếu như dám đảm bảo điều đó thì chỉ có thể chứng tỏ đó là một tên lang băm."



" Ông Bách, khi nãy thím hai tôi có qua đây không?" Trầm Mặc Nùng nhìn bác sĩ Bách hỏi.



" Có. Bà ấy vừa đi thì cô cậu đến." Bác sĩ Bách thẳng thắn nói.



" Tôi cũng thấy xe vừa lái qua, nên mới hỏi vậy. Thím hai không được khoẻ sao?" " Không phải là không khoẻ, chẳng qua là đến khám sức khoẻ định kỳ thôi. Phụ nữ mang thai đều cẩn thận như thế ấy mà." Bác sĩ Bách cười nói.



"Thím hai có mang sao?" Trầm Mặc Nùng kinh ngạc hỏi.



" Đúng thế. Đã được hai tháng rồi. Cô không biết sao? Thật đáng tiếc. Trầm lão gia chưa kịp nhìn thấy cháu mình ra đời đã đi rồi…" Bác sĩ Bách buồn bã lắc đầu nói.