Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 229 : Nghi án

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Tin tức này đối với Trầm Mặc Nùng mà nói quả là quá bất ngờ, thím hai kết hôn đã bao lâu nay mà không thấy sinh nở, tại sao đột nhiên lại có tin có mang vào đúng lúc này chứ?



Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu liền đưa mắt nhìn nhau, không tránh khỏi phải liên hệ chuyện này với việc lão gia qua đời. Nhưng hai việc này nhìn bề ngoài thì không có liên quan gì nhưng cụ thể có liên hệ với nhau như thế nào thì họ cũng không thể nói rõ được.



Chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hoặc là nghe cái tin này quá bất ngờ.



" Ông Bách, ông nội tôi có biết tin vui này của thím hai không?" Trầm Mặc Nùng nghiêm mặt hỏi.



" Biết chứ. Sao có thể không biết được. Ông ấy chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn chính là cha cô, chỉ có mỗi một cô con gái. Ông nội cô vô cùng yêu thương cô, chủ đề mà hai lão già này nói đến nhiều nhất chính là cô. Nhưng cô lại là con gái, có rất nhiều việc không thể danh chính ngôn thuận giao cho cô được. Dù sao thì nhà Nhị gia, Tam gia cũng con bao nhiêu anh chị em khác nhòm vào."



" Thím hai cũng chính là chú hai của cô, hai người mãi không sinh con. Đợi chờ bao nhiêu năm đột nhiên lại có tin tốt đẹp như thế này, sao tôi có thể không báo cho ông ấy biết chứ? Lúc đó thím hai cô cũng không biết là mình mang thai, cho đến khi thấy trong người khó chịu đến tìm tôi, tôi là người đầu tiên phát hiện bà ấy có mang."



Ông Bách nhìn sắc mặt đầy vẻ trầm ngâm của Trầm Mặc Nùng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng không từng để ý nhiều đến chuyện nhà họ Trầm.



Diệp Thu thấy thái độ của Trầm Mặc Nùng có thế khiến cho ông Bách nghi ngờ, liền chủ động hỏi thay cô: " Ông nội biết được tin vui nàu chắc chắn là vui mừng lắm đúng không?"



" Đúng thế. Khi tôi gọi điện thoại báo cho ông ấy biết, ông ấy cười rất sảng khoái trong điện thoại. Tiếc là… Cuối cùng lại không đợi được đến ngày ấy." Ông Bách nắm lấy mép bàn, thở dài nặng nề.



Nghe những lời thương tiếc mà ông Bách dành cho người ông đã quá cố, những nguỵ trang mà Trầm Mặc Nùng duy trì nãy giờ dường như muốn tan chảy ra. Sống mũi cay cay, đứng dậy nói: " Ông Bách, tôi còn có chút việc riêng phải làm, hôm nay không phiền ông nữa. Ông giữ gìn sức khoẻ nhé, có thời gian chúng tôi sẽ quay lại thăm ông sau."


" Án gì thế?" Trầm Mặc Nùng hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của nữ cảnh sát, mà nghiêm túc hỏi.



Anh cảnh sát mặc thường phục nhìn những người nhà họ Trầm vây xung quanh nói nhỏ: "Là vụ án liên quan đến bác sĩ Bách ở hiệu thuốc nhà họ Bách."



"Bác sĩ Bách? Ông ấy sao rồi?" Trầm Mặc Nùng kinh ngạc. Cô và Diệp Thu vừa mới từ hiệu thuốc nhà họ Bách trở về, lẽ nào bác sĩ Bách đã xảy ra chuyện gì rồi sao?



"Ông ấy chết rồi." Anh cảnh sát nói. "Người làm thuê ở hiệu thuốc nói cô và bạn cô là những người cuối cùng đến thăm ông ấy, sau đó thì ông ấy đóng cửa không tiếp khách, cho đến khi học trò của ông ấy đến tìm để thương lượng về một số chuyện của hiệu thuốc thì phát hiện ông ấy đã tắt thở từ lâu."



Oa!



Tất cả mọi người đều xôn xao. Bác sĩ Bách là danh y có tiếng ở đất Tô Hàng, cũng là bác sĩ riêng của rất nhiều gia đình quyền quý ở Tô Hàng. Trầm lão gia rất thích đông y nên khi có vấn đề gì về sức khoẻ đều tìm bác sĩ Bách đến để khám bệnh. Người nhà họ Trầm chẳng lạ lẫm gì đối với ông ta. Giờ nghe tin ông ta đã chết, đương nhiên là phải bàn luận.



" Ông ấy chết như thế nào?" Trầm Mặc Nùng lén cấu trộm vào chân mình, cố gắng để bản thân thật tỉnh táo. Sự việc sao lại thành ra như thế này được?



"Còn đang đợi thêm kết quả giám định." Anh cảnh sát thấy người nhà họ Trầm càng lúc càng đông, áp lực tâm lý lại càng lớn. Nhà họ Trầm không phải là gia tộc bình thường, không thể dựa vào một hai câu nói của mình có thể đưa người đi. Nếu bọn họ không chịu hợp tác thì mình cũng khó mà làm việc được.



" Trầm tiểu thư, cô và bạn của cô có thể cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để tìm hiểu thêm tình hình không?" Nữ cảnh sát thận trọng hỏi.



" Không được." Trầm mẫu ngắt lời gay gắt nói. Trước mặt bao nhiêu thân bằng cố hữu, con gái lại bị cảnh sát dẫn đi, kể cả không có chuyện gì cũng không tránh được tiếng xấu về sau. Bọn người này chẳng có bản lĩnh gì, nhưng đơm đặt bịa chuyện xuyên tạc sự thật thì vào bậc nhất. Trầm Mặc Nùng là còn chưa xuất giá, Trầm mẫu bất kể thế nào cũng không cho phép cô bị dính vào những tin đồn thất thiệt này.