Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 230 : Như ngươi mong muốn

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Trầm Nhi Hiền, Trầm Nhi Lập cùng những người đàn ông khác nhà họ Trầm đang uống trà nói chuyện, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài còn tưởng là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, vội vàng chạy ra xem.



Trầm Nhi Hiền thấy vợ và con gái bị đám đông vây quanh, trong lòng thầm lo lắng liền đi đến nói: " Mọi người đều tránh ra nào. Tụ tập ở đây làm gì thế? Để cho khách khứa xem chuyện cười của nhà họ Trầm chúng ta sao?"



" Không phải xem trò cười của nhà họ Trầm chúng ta mà là xem chuyện hay ho của con gái anh đấy." Có người thì thầm.



Trầm Nhi Hiền lông mày nháy liên tục, cuối cùng cũng không hề quay lại lôi người vừa nói câu đó ra khỏi đám đông. Lão gia vừa qua đời, nhà họ Trầm lập tức tan rã. Bây giờ tất cả đều đang tranh cãi đòi chia gia tài, người cầm trịch như ông mấy ngày nay cũng bị những cãi lộn của bọn họ làm cho không tài nào chợp mắt được.



Nhưng dù thế nào Trầm Nhi Hiền vẫn là người trên thực tế nắm giữ sản nghiệp của cả gia tộc, nên tiếng nói cũng có chút uy lực. Trước khi bị làm mất mặt, mọi người vẫn giữ cho ông chút thể diện. Thấy ông quát, đều đồng loạt dạt ra tứ phía. Nhưng cũng không đi xa, mà vẫn đứng một bên đợi xem Trầm Mặc Nùng bị xấu mặt…



Bọn họ bị ô uế, thì sẽ mong cho tất cả mọi người đều bị ô uế như mình. Nếu như có một người vẫn giữ được sự trong sạch, thì đó đúng là cái gai trong mắt.



Trầm Nhi Hiền đi đến cạnh vợ hỏi: " Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"



"Bác sĩ Bách chết rồi. Họ nói Mặc Nùng là người cuối cùng đến thăm ông ấy, nên phải đưa Mặc Nùng đi để tìm hiểu tình hình." Trầm mẫu nhìn chồng nói. " Mặc Nùng bây giờ làm gì có thời gian mà đi? Nếu như đi lúc này, thì không biết miệng lưỡi bọn họ sẽ đơm đặt thành những chuyện gì về nó nữa."



Trên đời này người mà cha mẹ thương yêu nhất chính là con gái, giống như gà mẹ giang rộng đôi cánh của mình cố gắng bảo vệ để con mình không bị bất cứ tổn thương nào.



Trầm Nhi Hiền gật đầu, đây cũng chẳng phải việc gì to tát cả. Ông không biết Mặc Nùng đến gặp bác sĩ Bách vì lý do gì, nhưng theo những gì ông hiểu về Mặc Nùng thì cô không thể nào làm ra những chuyện làm tổn hại đến bác sĩ Bách.




" Mày không cần phải quản việc của người khác. Tao là ai cần mày phải hỏi sao? Có thế ngồi ở đây đương nhiên phải là người thẩm vấn chúng mày rồi. Có quyển kiện à? Thật đáng buồn cười. Tao đây đi kiện người ta mấy chục năm, từ đầu đến cuối chưa từng nghe nói có ai muốn kiện tao cả. Đi đi, mày không kiện tao thì mày chính là một con điếm." Người đàn ông trung niên sắc mặt thay đổi, chỉ thẳng mặt Trầm Mặc Nùng mắng lớn.



Trầm Mặc Nùng mặt vẫn lạnh tanh, cô cảm thấy có mùi âm mưu trong đó.



" Đối xử với phụ nữ nên có phong độ một chút. Nói ra toàn những lời bẩn thỉu, ông có phải do một con điếm nuôi dưỡng không?" Diệp Thu cười nhạt nói.



" Con mẹ mày, mày đùa kiểu gì thế? Đứa nào mang thứ trong quần mày vứt ra ngoài hả? Ông mày nói thế nào thì là như thế, liên quan gì đến mày? Tốt nhất là mày ngoan ngoãn ngậm mồm lại, nếu không tao sẽ không khách sáo với mày đâu." Người đàn ông trung niên cầm điếu thuốc còn đỏ lửa trong tay gí vào mặt Diệp Thu, Diệp Thu đoán được liền tránh được sự công kích của hắn.



" Ồ, phép mất lịch sự gì thế này?" Diệp Thu cười hỏi.



Thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Diệp Thu, tên cảnh sát trung niên nổi giận đùng đùng, đứng bật dậy, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Diệp Thu mắng: " Chính là muốn làm cho mẹ mày không thể nhận ra mày được nữa."



Người đàn ông trung niên không hề ăn nói hàm hồ, trong lúc nói chuyện liền cho một cái bạt tai vào mặt Diệp Thu. Bình thường thứ quý giá nhất của Diệp Thu chính là gương mặt đẹp trai, tuấn tú mê hoặc hàng ngàn cô gái này, sao có thể để cho ông ta đánh được?



Liền rat ay ngược lại, nắm chặt lấy ống tay áo của ông ta, bóp mạnh, người đàn ông bị đau liền buông lỏng quần áo ra, sau đó liền lùi về sau một bước, dùng sức túm thật mạnh, hạ đo ván người đàn ông nằm ngửa trên bàn.



" Trong lòng mày có phải hi vọng tao sẽ đánh cho mày một trận? Sau đó sẽ kiện tao về tội danh đánh cảnh sát?" Diệp Thu cười híp mắt nói. " Được, thế thì tao sẽ cho mày được như ý."