Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 234 : Người đẹp tắm

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Đội trưởng hôn mê, đã không có người dẫn đầu, ai dám thực sự nổ súng? Đúng như nam nhân này nói, bọn họ không có cừu hận gì với Diệp Thu, tất cả đều là do kẻ khác sai khiến, mặc dù sốt ruột lập công muốn giết ngời này, đến lúc đó ai là kẻ đứng sau lưng chịu trách nhiệm?



Đội trưởng? Có trời mới biết hắn có phải cố ý giả vờ hôn mê hay không, về phần kẻ giật dây đội trưởng, bọn họ không có năng lực tiếp xúc với nhân vật tầm cỡ như vậy.



Đám cảnh sát bị Diệp Thu lừa dối khiến đầu óc hồ đồ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rút cuộc không biết xử lí tình huống này ra sao.



Đúng lúc này thì một nữ cảnh sát ở bên ngoài gõ cửa, hô: "Đội trưởng, phụ thân Trầm tiểu thư đang ở bên ngoài chờ, bên cạnh còn có luật sư Triệu Minh Hoa, bọn họ yêu cầu giải thích tiến độ thẩm vấn, mau chóng cho họ bảo lãnh Trầm tiểu thư về nhà."



Lời này khiến mọi người luống cuống, Trầm Nhi Hiền ở Tô Hàng là một đại nhân vật, bình thường bọn họ nịnh bợ còn không kịp, lúc nào dám trêu chọc con gái ông ta? Mà Triệu Minh Hoa càng khó xơi hơn, hắn ở Tô Hàng là một luật sư danh tiếng, nếu đã tố cáo ai, kẻ đó chính là kẻ làm trái pháp luật.



Vốn đội trưởng còn nói bọn họ có đại nhân vật làm chỗ dựa, hơn nữa phó cục trưởng Môn cũng đứng ở bên cạnh, hiện tại đội trưởng hôn mê, phó cục trưởng Môn không thấy đâu, chuyện này chỉ có thể tự bọn họ giải quyết.



Kế hoạch trước kia không thực hiện được, nhưng tội danh đánh cảnh sát phải cho hắn làm thực, nếu không bọn họ tự thân khó bảo toàn.



"Mời Trầm tiên sinh và Triệu Minh Hòa luật sư quay về, bên này xảy ra chút truyện." Một cảnh sát lão luyện nói.



Trầm Nhi Hiền và Triệu Minh Hoa lách qua nữ cảnh sát đẩy cửa tiến vào, tình huống trước mắt hiện ra.



Một đám cảnh sát giơ súng nhằm Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng được Diệp Thu che chở phía trước, trên mặt đất hai gã cảnh sát béo nằm thẳng cẳng, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?



"Trầm tiên sinh, ông tới vừa đúng lúc, con gái ông cùng vị tiên sinh này là tội phạm bị tình nghi, chúng tôi đưa họ về hợp tác điều tra, hắn lại dám đánh thương đội thưởng cùng một đồng đội của chúng tôi." Gã cảnh sát kia chỉ vào đồng bọn bị thương nói: "Bọn họ công nhiên khiêu chiến pháp luật, khiêu khích người chấp pháp, dám ra tay đả thương người, chúng tôi phải bắt họ."



Trầm Nhi Hiền hít sâu một hơi, ánh mắt xoay chuyển nhìn sang Triệu Minh Hoa, sau đó giao toàn quyền xử lí cho hắn, mình chỉ tận lực giữ im lặng, tránh cho kẻ khác nắm được nhược điểm.



"Tôi là luật sư Triệu Minh Hoa, mời các anh thu hồi súng, như vậy là nguy hiểm. Mời các anh cử người đưa người bị thương đến bệnh viện, tôi cần nói chuyện cùng đương sự, để hiểu rõ một số tình huống." Triệu Minh Hoa cũng không biết ai là kẻ đứng đầu ở đây, phát cho mỗi người một cái danh thiếp, ý bảo bọn họ giữ lấy.
"Có cần tôi giúp gì không?" Diệp Thu cười tủm tỉm nói. Trầm Mặc Nùng cơ thể phả ra mùi thơm, chỉ cần hít sâu, hương thơm liền tràn ngập mũi.



"Không cần." Trầm Mặc Nùng nét mặt vẫn duy trì bình tĩnh, trong lòng hoảng hốt, cứ như là nàng đang khỏa thân cho người khác thưởng thức vậy.



Trầm Mặc Nùng đi tới ngăn tủ lấy máy sấy tóc, đợi cả nửa ngày không thấy Diệp Thu nói, nhìn lại thấy hắn cười cười đứng sau nhìn chằm chằm mình, hơi chút hoảng loạn khiến nàng thổi cả máy sấy vào mặt.



Cứ vậy Trầm Mặc Nùng sẽ rất xấu hổ, cố ý chuyển trọng tâm của câu chuyện: "Anh có phải muốn nói chuyện rút cuộc ai hãm hại chúng ta?"



"Đúng vậy, cô quen thuộc tình hình Tô Hàng, hẳn là biết ai ở sau màn thao túng." Diệp Thu khó có khi nhìn thấy bộ dạng này của Trầm Mặc Nùng, mỉm cười nói.



"Tôi cũng một mực nghĩ vấn đề này, có một vài kẻ có khả năng dám làm chuyện này với Trầm gia, nếu bọn hắn làm vậy mục tiêu phải nhằm vào tôi mới đúng, còn một hoài nghi nữa là người mà lúc trước Bối Khắc Tùng nhắc nhở nhưng không có căn cứ chính xác, tôi còn định bảo anh trước tiên rời khỏi Tô Hàng."



"Vô luận là ai làm, đều không quan trọng, quan trọng là... bọn họ sẽ phải trả giá." Diệp Thu đi đến phía sau Trầm Mặc Nùng, vươn tay chạm vào mái tóc còn chút ẩm của nàng, nói: "Tôi đã đáp ứng các nàng, đưa cô an toàn trở về."



Trầm Mặc Nùng không thể nhìn được phía sau, không ngờ đột nhiên lại thấy hắn vuốt tóc mình, muốn mắng hắn, nhưng không đành lòng nói lời quá nặng, nếu nói nhẹ vậy còn khắc gì liếc mắt đưa tình?



Trong đầu hỗn loạn, không thể làm gì hơn là giả bộ không thấy động tác của Diệp Thu, đang muốn sấy tiếp để tách hắn ra, cử phòng lại bị gõ.



"Mặc Nùng, ngủ chưa?" Bên ngoài truyền vào tiếng Trầm mẫu.



"Chưa.... ngủ, mẹ có chuyện gì không?" Trầm Mặc Nùng nhớ tới Diệp Thu còn trong phòng, nửa đêm cô nam quả nữ cùng phòng, khẳng định sẽ bị hoài nghi.



"Mẹ có chuyện muốn nói với con, mở cửa đi...... hả, của không khóa sao? Đứa nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy?" Trầm mẫu nói, liền đẩy cửa mà vào.