Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 235 : Bức vua thoái vị

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Trầm Mặc Nùng rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.



Nếu như Trầm mẫu hỏi đã ngủ chưa, Trầm Mặc Nùng trả lời ngủ rồi, nói thẳng với Trầm mẫu cũng không có gì, tuy rằng mặc trang phục tiếp khách khiến nàng có chút hoài nghi, nhưng chí ít cũng không để ý lắm, chỉ cần giải đáp vài nghi hoặc của nàng, cũng giải thích tốt với nàng là được.



Vốn tưởng nói mình đã ngủ, nàng sẽ lui về, không tiến đến, không ngờ nàng còn chưa hỏi chuyện gì, hơn nữa Diệp Thu vào cũng không khóa cửa( đương nhiên, nếu hắn khóa cửa sẽ bị hoài nghi là có mưu đồ), chính là thời gian phản ứng cũng không có, ngày hôm nay đen đủi, làm chuyện gì cũng chậm nửa bước.



Cũng may Diệp Thu nhanh trí, nhìn sắc mặt Trầm Mặc Nùng biết nàng lo lắng mẫu thân hiểu lầm, thấy bên trái có tủ quần áo, nhanh nhẹn mở cửa chui vào.



Áo gió, áo khoác, quần, còn quần áo lót phụ nữ và đồ dùng hàng ngày, một cỗ mùi hương lạ lùng phả vào mũi, bên trong không khí khó lưu thông, vẫn đọng lại mùi hương cơ thể Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu cũng không cảm thấy bức bối, trong lòng nghĩ ngủ trong đây một khoảng thời gian cũng không phải là chuyện xấu a.



Trầm mẫu tiến vào cũng không phát hiện ra dị dạng gì, thấy con gái đang sấy tóc, đi tới nói: "Đã trễ thế này không nên gội đầu, không sẽ dễ bị đau đầu lắm."



"Ngày hôm qua chạy ra ngoài một ngày một đêm, tóc bẩn lắm mẹ ạ." Trầm Mặc Nùng bất đắc dĩ giải thích, " Mẹ, có chuyện gì thế?"



"Không có việc gì ^^ hôm nay đến thăm con, hôm nay ủy khuất cho con rồi, những người đó nói sẽ không để ở trong lòng, nhưng xem thái độ của bọn họ, chả kẻ nào tốt cả." Trầm Mẫu than thở nói.



Trầm Mặc Nùng cũng biết Trầm mẫu nói những người đó là mấy bà tám trong tộc, bình thường bọn họ không giao du gì, cũng chả giúp đỡ gì, nhưng chỉ cần là chuyện xấu liền xúm lại bàn tán. Trầm Mặc Nùng tự nhiên không thèm để ý, nói: "Vâng, con biết. Con cũng không vì mấy chuyện vớ vẩn này mà tức giận."



Trầm mẫu hài lòng nở nụ cười, khuôn mặt có vài phần giống Trầm Mặc Nùng, nhưng tính cách bà dịu dàng thùy mị, nói: "Không để trong lòng là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con oán giận, mẹ vừa rồi còn bảo ba con tới, những người kia ai về nhà nấy rồi, gia tộc chẳng còn ai ở lại, sau tang lễ cũng chẳng ai thăm viếng, chúng ta ở trong tiểu viện ăn cơm đi, còn hơn ra ngoài kia bị đám người kia khinh rẻ."



"Mẹ, ba cũng không dễ dàng gì, chẳng ai muốn thế, Trầm gia thực lực giảm mạnh, lại năm bè bảy phái, chuyện phát triển càng thêm gian nan."



Trầm Mặc Nùng thật ra rất hiểu nỗi khổ của cha, trước tiên chưa nói đến trách nhiệm trấn hưng Trầm gia, nếu như Trầm gia tan đàn xẻ nghé, đến lúc đó cái tên Trầm gia sẽ không còn tiếng nói gì trên nền kinh tế của Tô Hàng nữa.



"Vậy phải làm sao bây giờ? Ông ấy một mình có thể đối kháng với mọi người sao? Chúng ta có bao nhiêu công ty cổ phần? Những người đó gộp lại có bao nhiêu cổ phần? Công ty cổ phần trên danh nghĩa của gia gia con còn phải chia đều cổ phần với chú Hai, không phải không có hi vọng tranh giành, à chuyện cô hai mang thai con biết chưa?"
Đã không có người làm chủ, đám người đều vung tay múa chân an bài nhân thủ, đến lúc đó công ty còn có thể tồn tại sao?



Nếu mà có tiền, nhất định mua hết cổ phần trong tay họ, lúc đó cự tuyệt đám hỏi của Bối gia đã từng hứa với gia gia, nhất định sẽ mang huy hoàng đến cho Trầm gia, xem ra là thất tín rồi, tuy rằng buôn bán ở Yến Kinh đã sinh ra tiền lời, nhưng so với số cổ phần trong tay bọn người kia, thật sự kém quá xa.



"Ông Hai, cháu tại Pháp học đã hết tiền mấy tháng nay, cháu mặc kệ ông chia thế nào, trước tiên phải đưa tiền học phí cho cháu." Một cô bé nhuộm tóc vàng, quần áo xinh đẹp hét lên.



"Ông, cháu muốn mua xe lâu rồi."



"Đúng thế, nhà chúng cháu được phân có chút tiền, cả ngày nói có bao nhiêu công ty cổ phần, đều là để ngắm hết hay sao?"



"Phân chia, bác Hai, chia ra đi."



"Tôi nghĩ cứ bảo trì nguyên trạng, vốn công ty không nên chia ra, hằng năm chia tiền lãi. Bất quá, chủ tịch.... phải chọn phiếu bầu."



"Đúng, tôi tán thành, công ty của gia tộc vận hành vẫn ổn, tôi kiến nghị không phải là con em Trầm gia không được vào ban lãnh đạo công ty.... công ty của Trầm gia, không phải người Trầm gia quản lí, còn tin tưởng ai?"



Diệp Thu đứng ở cửa, nghe thấy một trận ồn ào vọng ra, trong lòng buồn cười không ngớt. Đây là nhân vật thương tầng sao? Trước lợi ích, âu phục và trang sức chỉ để che giấu sự thô bỉ, không ngờ chẳng khác gì đám hàng rau ngoài chợ.



Diệp Thu trong lòng có chút đồng tình với Trầm Mặc Nùng, nhưng cũng không muốn đứng ở cửa để nghe đám kia lải nhải nữa, đi tới nhà tang lễ, thấy bầu trời ảm đạm phảng phất mưa phùn, vài chiếc xe chạy qua, sau đó dừng lại trước cửa hàng đồ trẻ con.



Người hầu Trầm gia cầm cây dù ra, khách trong xe bước ra là Liên Phong Duệ, Quách Thành Chiếu, Bối Khắc Tùng, Hàn Ấu Lăng.



Trầm lão gia tử qua đời Liên, Bối, Quách, Hàn bốn lão nhân bốn gia tộc ngay hôm đó cũng phải đến thăm hỏi, lần này lại cử đệ tử đời thứ ba đến bái tế, cũng xem như giữ chút mặt mũi đi.