Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 24 : Chủ động xuất kích

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Nam giới đều khát khao gặp được những chuyện như thế này: Một, có người đẹp ngả vào lòng. Hai, có người đẹp đồng ý để mình ngả vào lòng cô ấy.



Bây giờ Diệp Thu chính là đang hưởng thụ loại hạnh phúc thứ hai.



Tuy là trời mùa thu, nhưng sống lưng của Diệp Thu vẫn có thể cảm thấy được sự mềm mại của bộ ngực Trầm Mặc Nùng. Mùi thơm nhẹ như hoa lan hoa cúc toả ra từ cơ thể của cô ấy vì động tác kích động mà cũng trở nên ngào ngạt hơn.



Đường Quả sau khi đập mấy phát vào đầu Diệp Thu cuối cùng cũng đã dập được cơn tức. Còn Diệp Thu lại bị Trầm Mặc Nùng ôm chặt, sau đó cô ta còn giải thích "Nó là con gái, nhường nó một chút đi". Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng Diệp Thu có thể nghe thấy sự áy náy trong đó.



Đại hận của Đường Quả được báo thù, đương nhiên trong lòng rất thoải mái, và khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo Nhi cũng tươi như hoa. Diệp Thu tuy bị Đường Quả dùng bao cát đập trúng mấy lần, nhưng loại tổn thương này đối với Diệp Thu mà nói chẳng khác nào gãi không đúng chỗ ngứa. Hơn nữa, có cái ôm của Trầm Mặc Nùng bù đắp, trong lòng hắn một chút cũng không cảm thấy mình bị thiệt.



Bữa trưa là do Trầm Mặc Nùng nấu, người con gái như cô ấy lẽ ra phải là một người kiêu ngạo hai ngón tay không phải chạm vào thứ gì, ai ngờ làm món ăn lại có chút bản lĩnh như vậy. Tuy cảm thấy không ngon như mình nấu, nhưng so với đầu bếp của quán cơm bình thường thì vẫn là được.



Tài nghệ nấu ăn của Diệp Thu cũng là bị ép mà ra. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo mình gặp phải một người thầy háu ăn lại lười làm chứ? Ông ấy không chỉ háu ăn mà còn biết ăn, bất kể là thứ gì bay trên trời hay thứ gì bơi dưới nước, thậm chí ngay cả cái thứ vỏ cây có rất nhiều giá trị dinh dưỡng mà không có độc ông ta cũng tìm thấy, rồi ép Diệp Thu phải làm thức ăn cho mình.



Nếu như thức ăn nấu không hợp với khẩu vị của ông ta, ông ta lại không nói gì, chỉ khi huấn luyện cho Diệp Thu mới ra tay hết sức tàn bạo. Mỗi lần Diệp Thu đều bị ông già đó hành hạ cho chết đi sống lại. Cuối cùng đành phải chạy đi tìm thức ăn cho ông ta, ông già ấy cũng đã đưa cho Diệp Thu một số cuốn bí kíp cung đình mà mình đã cất giữ, hơn một năm chăm chỉ khổ luyện, lại còn luyện thành một tay đầu bếp giỏi.



Không khí trên bàn ăn rất hoà hợp, trận đấu giữa Đường Quả và Diệp Thu lần đầu tiên giành được thắng lợi, Đường Quả vui mừng giống như đạt được chiếc cúp quán quân thế giới vậy, đôi mắt to như thế cũng không thể chứa được niềm vui của cô ta, tiếng cười lanh lảnh không dứt bên tai. Vì sự nhượng bộ của Diệp Thu mà cô ta một lần nữa lại thấy hắn không có đáng ghét như trước đây. Chí ít, cô ta cho rằng Diệp Thu sau khi bị Trầm Mặc Nùng ôm lấy thì không còn sức chống cự nên tuỳ cho cô ta đập vào đầu, đó cũng là đang nhượng bộ cô ta. Dù sao Đường Quả vốn cũng không có xung đột gì với Diệp Thu




Người tài xế nhìn thấy Diệp Thu không có hứng nói chuyện hơn nữa quần áo lại không phải đồ tầm thường, mà lại đi ra từ nơi lộng lẫy đó cũng bỏ đi cái vẻ hoà nhã của mình, yên lặng khởi động xe.



Đường Kim Dung là thương giới Kim Dung, có vô số tập đoàn tư nhân xí nghiệp xuyên quốc gia đã đặt nơi làm việc tại đây, những tập đoàn thương nghiệp lớn trong nước cũng đã số thành lập tổng bộ hoặc công ty con ở đây. Đất đai sở hữu của Kim Hải không chỉ có tổng bộ đặt trên đường Kim Dung, mà còn giống như Đường Thị, có toà nhà làm việc lớn có đất độc lập và tên công ty riêng, bối cảnh thực lực của công ty có thể thấy qua một điểm nhỏ như thế này.



Xe dừng lại ở đầu đường Kim Dung, trả tiền xe xong, Diệp Thu đi bộ đến toà cao tầng của Kim Hải.



Nhìn thấy của của toà nhà có bảo vệ canh giữ, Diệp Thu không vào nữa. Tư liệu mà bây giờ hắn biết quá ít, hơn nữa không biết Kim Hải Lợi có ở công ty hay không, ở tầng thứ mấy của công ty, lực lượng bảo vệ bên cạnh như thế nào, hắn cũng không muốn manh động để rút dây động rừng.



Đối diện khu đất của Kim Hải có một tiệm café, Diệp Thu nghĩ ngợi một lát, liền bước vào. Tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, sau khi gọi một tách café, điềm nhiên như không, quan sát tình hình phía đối diện. Nếu như xe Kim Hải Lợi xuất hiện, hắn có thể nhìn thấy ngay.



Ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ, uống hai tách café Latte, không ngờ Kim Hải Lợi thì không đợi được, mà lại gặp phải một người quen.



Cha của Đường Quả - Đường Bố Y cùng với một cô gái vẻ mặt xinh đẹp đi qua trước mặt hắn, cô gái đang khoác tay Đường Bố Y vẻ mặt đầy ngọt ngào hạnh phúc, có vẻ quan hệ hai người đó không bình thường chút nào.



Diệp Thu do dự, có nên đi tới chào một câu không?