Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 283 : Y tá nam

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Đương Quả tối qua ngủ cũng không ngon, nàng đang tự hỏi khả năng giữa mình và Diệp Thu. Mặc dù hai người ở chung một nhà, cửa phòng hai người chỉ cách hai thước. Nhưng nàng lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa. Thậm chí còn không thân thiết như lúc ban đầu.



Lúc đó thật là tốt, muốn mắng cứ mắng, nói thoải mái. Tuy hai người cãi nhau không ngừng, nhưng nó lại khiến Đường Quả cảm giác có sự hiện hữu của hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL



Cũng không biết mình bị chập mạch nào, lại thích hắn. Bây giờ ngay cả cơ hội mắng hắn cũng không có. Hơn nữa, hắn hình như cố ý lạnh nhạt với mình, toàn thân giống bao một màng mỏng vậy.



Chạm vào thân thể, nhưng lại không cảm nhận được lòng hắn. Thậm chí Đường Quả có đôi khi cũng hoài nghi hắn có tình cảm với mình không.



Hừ, biết rõ mình thích hắn, thế mà còn cả ngày bày ra cái mặt chết, lại không chủ động, thật khiến người ta tức chết mà.



Tên cầm thú Diệp Thu này thật vất vả từ Tô Hàng trở lại, không ngờ khi ở Yến Kinh cũng rất ít khi ở chung cư xanh. Mới vừa về hai ngày, liền chạy ra ngoài cả ngày. Đêm qua còn không về nhà, cũng không biết là chạy đi đâu.



Đường Quả mặc dù dưới biện pháp châm cứu ngực của Diệp Thu khiến bộ ngực lớn thêm một vòng, nhưng thói quen tập Yoga buổi sáng vẫn không bỏ được.



Đặc biệt là sáng nay, vẫn chưa nghe tiếng gọi của Trầm Mặc Nùng, liền tự đi tập hơn nửa tiếng. Đợi tới khi nàng tập xong chạy tới gọi đại đầu heo Lâm Bảo Nhi dậy, liền thấy cảnh Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi dựa sát vào nhau.



Tên cầm thú này sáng sớm chạy tới tìm Bảo Nhi làm gì?



"Không có gì cả. Nàng bảo tôi dẫn nàng đi xem cá vàng. Tôi đồng ý". Diệp Thu kéo tay Lâm Bảo Nhi từ trong túi quần ra, nhún vai nói.



"Xem cá vàng?" Đường Quả vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Lâm Bảo Nhi.



Lâm Bảo Nhi đứng ngây người, cũng không biết nên trả lời thế nào. Mặc dù đầu óc mơ hồ cũng biết vừa nãy mình đã sờ cái gì, nhưng cái tên xấu xa này sao lại thế nhỉ, vô duyên vô cớ, mới sáng sớm đột nhiên có phản ứng chứ?



Vừa mới ngủ dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, suy nghĩ cũng đi chệch hướng, tưởng Diệp Thu sáng sớm chạy vào phòng mình là để trộm đồ. Cũng không ngờ hắn giấu tay trong quần là vì ngăn bảo bối của mình không vểnh lên.



"Ăn sáng thôi". Diệp Thu từ bên cạnh Đường Quả xuyên qua, đi ra ngoài.



Đường Quả chạy tới trước mặt Lâm Bảo Nhi, có chút buồn bực mà liếc bộ ngực của cô nhóc này, giúp nàng chỉnh áo ngủ lại, nói: "Bảo Nhi, sao em lại quần áo xốc xếch mà để tên dê xồm Diệp Thu đi vào thế? Không sợ vị hắn chiếm tiện nghi à?"



Lâm Bảo Nhi miệng méo xệch, nhưng vẫn không khóc.



Đây không phải là hắn chiếm tiện nghi của mình à, rõ ràng là mình chiếm tiện nghi người khác mà.



Chuyện này Lâm Bảo Nhi cũng sẽ không nói ra, chỉ ngây ngốc nói: "Chị Đường Đường, chị ra ngoài đi. Em muốn thay áo quần". "Em Bảo Nhi chết bầm này. Mặc như thế mà cũng dám để hắn vào, lúc thay áo quần lại đuổi chị ra. Chị cũng không thèm nhìn lén em đâu". Đường Quả véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, thở phì phì nói.



Ăn xong bữa sáng, Diệp Thu lái xe đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tới trường. Lâm Bảo Nhi đột nhiên đổi tính, trước kia luôn miệng cằn nhằn, còn giờ thì ngồi im lặng ở sau xe. Đường Quả thấy thần sắc Bảo Nhi không đúng, chủ động tìm mấy chủ đề Lâm Bảo Nhi có hứng thú, Lâm Bảo Nhi vẫn chỉ ứng phó qua loa.



"Bảo Nhi. Em không bị bệnh đấy chứ?" Đường Quả đưa tay sờ trán Lâm Bảo Nhi.



"Chị Đường Đường, em đang suy nghĩ mà". Lâm Bảo Nhi kéo tay Đường Quả đặt trên trán ra, lộ vẻ mơ màng nói.



Đường Quả thấy Lâm Bảo Nhi chống cằm suy tư liền nở nụ cười, cô nàng này hoài xuân chăng?



Sau khi vào cổng trường, Đường Quả chào Diệp Thu, rồi lôi Lâm Bảo Nhi tới ký túc xá. Lâm Bảo Nhi bối rối nhìn Diệp Thu một cái, chưa chào một tiếng đã bỏ chạy.



Diệp Thu sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe, cũng không về ký túc xá lấy sách, mà thản nhiên đi về phía cổng trường.
Bàn về vẻ ngoài, Bố Bố đối với Diệp Thu rất hài lòng. Người nam nhân này ít ra cũng không khiến người ta chán ghét.



Nhưng mà... nhưng mà lại thất thân dưới tình huống như thế, cũng không biết sau nào làm thế nào cho phải. Mặc dù bây giờ chỉ đối mặt với Diệp Thu thôi, cũng đã khiến nàng xấu hổ muốn chết.



Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao?



Cái trân quý mà mình giữ gìn hai mươi năm cứ cho không hắn như vậy sao?



Buồn phiền không nói nên lời, chỉ biết thở dài một tiếng.



Đi một mạch, Bố Bố cũng không nói câu nào với Diệp Thu. Sau khi tới bệnh viện, liền kéo xe chạy ra ngoài trước.



Diệp Thu sau khi đỗ xe xong, còn chưa tới phòng bệnh Bố lão gia tử, đã nghe bên trong có tiếng của rất nhiều người.



"Hồ đồ. Quá ư hồ đồ. Ta là người như thế nào? Sao có thể để mấy cô nhóc giúp ta làm chuyện đó chứ? Trong nhà ta, bô của ta cũng là do ta tự rửa sạch. Sao có thể bảo tiểu cô nương người ta giúp ta làm chuyện đó chứ?" Giọng nói sang sảng của Bố lão gia tử truyền ra.



"Cụ ơi. Không sao cả. Trước kia bọn cháu cũng đã làm cho những bệnh nhân khác. Đây là nhóm y tá chuyện làm chuyện này ạ". Một giọng nữ trẻ nói.



"Người khác là người khác, ta là ta. Ta nói không được thì không được". Tính bướng bỉnh của Bố lão gia tử lại tái phát.



"Ông, cháu làm vậy. Cháu là cháu của ông, sẽ không có vấn đề gì chứ?" Bố Bố cười nói.



"Cháu cũng không phải là tiểu cô nương sao? Không được. Các cháu đều không được. Tìm y tá nam cho ta. Nếu không bác sĩ các người cũng được". Lão già không vui nói.



Các y tá hai mặt nhìn nhau, trong bệnh viện làm gì có y tá nam?



Bảo bác sĩ tới đưa lão già đi vào nhà vệ sinh đại tiện, yêu cầu như thế các nàng cũng không dám nói ra. Những bác sĩ kia nguyên một đám tâm cao khí ngạo, ai mà chịu làm chuyện như vậy chứ?



Bố Bố cũng biết yêu cầu mà ông nói ra bệnh viện không có khả năng đáp ứng, vẻ mặt đau khổ nói: "Ông đã nhịn lâu như thế, nhịn quá sẽ hỏng đó. Cháu là cháu gái của ông, cháu hầu hạ ông là chuyện đương nhiên mà".



"Không được không được. Ta có nhịn chết cũng không cho các người mang ta vào". Bố lão gia tử vội xua tay.



Diệp Thu đứng ở cửa phòng bệnh, thấy mấy cô gái lộ vẻ khó xử cùng Bố lão gia tử đầy vẻ kiên trì, cười nói: "Để cháu vậy".



Một chân Bố lão gia tử bị bắn xuyên, chân kia cũng bị té gãy. Hai chân đều quần đầy băng, căn bản không thể đi lại. Diệp Thu chỉ có thể ôm lão từ sau, đưa lão vào phòng vệ sinh giống như giúp đứa nhỏ đi tiểu vậy.



"Ồ, đây là bạn trai của em à? Chuyện như vậy rất ít thanh niên chịu làm đó". Một y tá mỉm cười nhìn Bố Bố nói.



"Đúng đấy. Phong nhã. Tâm địa lại tốt..."



"Ài, tôi đoán nếu bạn trai tôi gặp chuyện như vậy, đã sớm chạy mất dép. Bảo hắn cõng ba tôi lên lầu cũng căn nhằn mãi chứ đừng nói chi là bảo hắn làm chuyện này".



Bố Bố thấy bóng lưng của Diệp Thu, trong lòng có chút xao động, giống như một chiếc lá mỏng đột nhiên đáp xuống mặt hồ lạnh như băng, tạo nên từng tầng sóng.



Mặc dù không mãnh liệt, nhưng lại nhiễu loạn sự tĩnh lặng của cả mặt hồ.