Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 284 : Đánh thuộc hạ

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Đời người chuyện buồn bực nhất chính là người khác ỉa xong, lại phải chùi đít cho người ta.



Mà chuyện còn buồn bực hơn chuyện này chính là anh ngay cả ỉa cũng phải giúp kéo quần.



Diệp Thu ôm Bố lão gia tử vào toilet, sau đó cẩn thận đặt lão ở trên nắp bồn cầu. Vốn tưởng lão hành động bất tiện, lúc định giúp lão cởi quần, lại bị Bố lão gia tử cự tuyệt. Lão gia tử cố gắng một hồi, cuối cùng cũng cởi quần bệnh nhân xuống được.



Bố lão gia tử ngẩng đầu, thấy Diệp Thu vẫn còn đứng cạnh, cười hì hì nói: "Không tệ. Không tệ. Thằng nhãi rất có tiền đồ. Nếu không phải cậu có chút xấu xa, ta thậm chí còn định gả cháu gái cho cậu. Ơ, cậu còn đứng đây làm gì?"



"Cháu phải đỡ lão ra mà". Diệp Thu cười khổ nói.



"Đi ra đi ra. Cậu ở đây khiến ta không ra sức được". Bố lão gia tử trừng mắt nói.



"Được rồi. Cháu ra ngoài trước. Lão xong rồi thì cứ gọi cháu". Diệp Thu gật đầu.



Còn chưa tới cửa, đã nghe tiếng "tủm tủm" phía sau, một mùi hôi từ sau ập tới, Diệp Thu đóng cửa chạy trối chết.



Lúc Diệp Thu đi ra, những y tá tới phục vụ Bố lão gia tử đã đi mất, Bố Bố đứng ở cửa ánh mắt phức tạp.



"Buổi trưa muốn ăn gì? Tôi đi mua". Diệp Thu sợ hai người ở trong không gian riêng này khó xử.



"Không cần. Tôi đã nói y tá đưa cơm tới giúp chúng ta rồi". Ánh mắt Bố Bố hơi chạm mắt Diệp Thu. Sau đó lại dời đi rất nhanh.



Diệp Thu cười cười, hai người im lặng mà đứng trước cửa toilet, cùng đợi Bố lão gia tử giải quyết xong.



Phỏng chừng Lý đại tổng quản Lý Liên Anh thời Thanh cũng là đãi ngộ này, lúc ra cung mấy tiểu thái giám ở bên cạnh hầu rất chuyên chú.



Buổi chiều Bố Bố không có tiết, cũng không cần tới trường. Diệp Thu sau khi chào hai người, liền đi xuống lầu một mình.
Rồi lại nói với đầu dây bên kia: "Cục cưng, lão đại của phòng bọn anh đã về, người ta là khách quý, anh phải nói mấy câu với hắn. Ừ, tí nữa sẽ gọi lại cho em... hôn một cái... chụt!"



Khi Lý Đại Tráng dẩu miệng lên hôn về phía loa tới tấp, Diệp Thu rốt cục không thể nhịn được nữa mà giật khăn lông đắp trên mặt gã. Nếu không thấy mặt nữa thì sẽ không còn cảm giác gớm nữa.



Lý Đại Tráng cúp điện thoại, cười nói: "Tôi còn tưởng trường học ngoại trừ thu tiền sẽ không làm gì khác nữa, không ngờ tôi lại hiểu lầm trường. Bây giờ trường mới ra một quy định mới, sinh viên gọi điện trong sân trường không tính tiền. Hắc hắc, bây giờ điện thoại của nữ sinh trong ký túc xá mỗi ngày hai mươi bốn tiếng vang lên không ngừng, vì tất cả mọi người đều giành gọi điện cho nữ sinh ở ký túc xá, cho nên điện thoại nam sinh trong ký túc xá chỉ có thể chia thời gian. Phòng chúng ta rất hên, anh một tháng khó thấy mặt một lần, Dương Nhạc cũng cả ngày bận đi ra đi vào, thời gian ở phòng ngủ cũng ít. Gã đứng đắn kia thì cho dù ở phòng ngủ cũng sẽ không đụng tới điện thoại, nên liền tiện nghi cho tôi với Minh Minh nhà tôi".



Diệp Thu không ngờ mình chỉ rời đi một thời gian ngắn đã có chuyện như vậy, cười nói: "Những nữ sinh kia thật đúng là gặp nạn mà".



"Còn không phải sao. Tôi còn đỡ, chỉ gặp cho Minh Minh nhà tôi. Nhưng có một số đứa lại khác, gọi điện thoại quấy rầy khắp nơi. Thằng cha đen thui cách phòng chúng ta, bình thường thì nhìn lạnh lùng, thế mà mỗi ngày câu đầu tiên khi gọi điện cho nữ sinh ở ký túc xá là hỏi người ta có phải là xử nữ không. Các nữ sinh phát động lùng người, bắt hắn tóm ra ngoài, hắn bây giờ ở đại học Yến Kinh danh tiếng đại chấn. Nổi tiếng hơn cả anh với hiệu trưởng nữa".



Diệp Thu cười vuốt mũi: "Tôi có cái gì mà nổi tiếng? Đã sớm không còn lăn lộn trong giang hồ nữa. Dương Nhạc đâu?"



"Hắc, ai biết? Hắn cả ngày chạy bên ngoài, còn thường xuyên trốn khóa. Tôi nghi là hắn yêu đương, hơn còn xây tổ ấm bên ngoài. Người này thật là im hơi lặng tiếng à, cũng không nói với chúng ta một tiếng". Nguồn: https://truyenfull.vn



Loảng xoảng!



Cửa phòng bị người đá văng, Dương Nhạc đứng ở cửa phòng, mắng Lý Đại Tráng: "Lý Đại Tráng, con rùa đen nhà anh, còn chưa tới cửa đã nghe anh nói xấu tôi".



Lý Đại Tráng cười nói: "Hắc hắc, đó cũng không phải tôi nói xấu anh à? Tôi là đang khích lệ anh thôi. Có thể xây tổ ấm với người đẹp là ước mơ tha thiết của mọi nam nhân. Tôi cũng đã nói nhiều lần với Minh Minh nhà tôi..."



"Ô, hóa ra anh muốn lừa con gái nhà người ta ra ngoài ở chung. Người ta không đồng ý hả. Cả ngày dính chung với nhau, anh cái dáng người nhỏ thó này ăn mà tiêu à?" Dương Nhạc chỉ vào Lý Đại Tráng cười mắng. Trên người mặc vét, thắt cà vạt màu sậm, trông giống ông cụ non. Nhưng nói chuyện lại giống đứa nhỏ.



Mấy cô bé luôn thích mang giày cao gót của mẹ mình, nhưng đợi sau khi lớn lên, lại thích trẻ lại một chút. Vì công việc, Dương Nhạc không thể không mặc trang phục như vậy, nhưng tâm vẫn trẻ trung ngời ngời.



Dương Nhạc thấy Diệp Thu ở trong phòng, thu nụ cười đi tới cạnh hắn, nói: "Trong công ty xảy ra chuyện rồi".