Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 295 : Chết cũng phải kéo kẻ chết chung

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Trong thư phòng cổ kính, hương trà tỏa bốn phía.



Gian phòng trang trí màu sắc hoa lệ, hoa cúc hoa lê đẹp đẽ là hoa văn trang trí chủ yếu, đây là loại gỗ quét màu hổ phách, đường vân của chất gỗ chi chít trơn nhẵn, gia cụ dùng vật liệu cùng cây tử đàn được coi là tốt nhất trên thế giới. Nhất là hoa văn trong phòng giống như "Người mặt quỷ" càng khiến người ta yêu thích, hơn nữa còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.



Một cô gái xinh đẹp mắt như sao chuyên chú dâng trà, trên ghế salon mềm cạnh bàn trà có hai lão đầu tử đang ngồi. Một người đầu tóc bạc trắng, tướng mạo hòa ái, khiến người ta có cảm giác thân cận, một người thân thể cao lớn sắc mặt đen thui, mặc dù là ngồi ở trong nhà của mình, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, luôn trang phục tác phong quân sự.



"Ông Hàn, ông, mời dùng trà". Cô gái dùng kẹp trà nhanh nhẹn khéo léo kẹp cẩn thận trà xanh bỏ vào chén trà, dâng đến trước mặt hai vị lão nhân gia.



Nam nhân Trung Quốc giỏi nghệ thuật pha trà, cũng theo đó mà tạo thành một quá trình làm sạch trà, pha trà, uống trà tiêu chuẩn, không được qua loa chút nào. Có điều một số người phương Bắc cũng dần dần tiếp nhận loại giải trí lịch sự tao nhã này nên nghệ thuật uống trà càng truyền càng xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Hàn lão gia tử nâng chung trà lên cười ha hả, nhìn thoáng qua màu sắc vàng óng ánh trong suốt, sau khi ngửi hương thơm, liền hớp một ngụm nhỏ, cười nói: "Đúng là trà ngon. Đều nghe nói hai cô bé Nhiễm gia ở Yến Kinh một khéo tay, một lại được rất có năng lực, lời này quả thật không sai. Tay nghề pha trà của Tinh Thần cũng càng ngày càng cao, công phu pha trà cũng chẳng kém em cháu là bao. Ta như vậy có phải là nói bậy không? Vừa uống trà cháu pha, lại vừa khen Đông Nhi?"



"Ông Hàn, luận về tay nghề, cháu còn xa mới bằng Đông Nhi". Nhiễm Tinh Thần cũng không tức giận, ngược lại, thấy có người khen em mình, nàng lại còn phát ra sự cao hứng từ nội tâm. Bởi vì trên thế giới này, mình yêu thương nhất là nó.



Đương nhiên, ông và cha mẹ cũng yêu thương nó, nhưng mà khác với bọn họ chính là, Nhiễm Tinh Thần còn muốn ký thác giấc mộng của mình lên người nàng. Khi thấy nàng có cuộc sống và bầu không khí tự do tự tại thì cho dù có khổ và mệt hơn nữa, Nhiễm Tinh Thần cũng cảm thấy rất đáng giá.



Nàng gánh vác lấy giấc mộng của hai người lên đường, hẳn là cũng không dễ dàng? Người ngoài không hiểu, người trong nhà không hiểu. Nhưng nàng hiểu.



"Những lời này tôi tán thành. Nếu Đông Nhi nói nó pha trà đứng thứ hai thì Yến Kinh còn ai dám xưng đệ nhất chứ? Đây cũng là công lao của hai lão già chúng ta đó. Đều thích uống trà, lại không thích tự mình ra tay. Sau đó lại gọi tiểu Đông Nhi tới học trà. Còn nhớ rõ lần đầu tiên uống trà của Đông Nhi là lúc mấy tuổi không?" Giọng nói của Nhiễm lão gia tử vang giống như chuông. Lão là một người giọng lớn điển hình, mà khi khen cháu gái của mình thì càng đắc ý phi thường.



Có điều Nhiễm lão gia tử bình thường nghiêm khắc. Gia giáo cũng cực nghiêm. Có thể lên tiếng khen vãn bối một lần. Đúng là cũng khó có được.



"Nhớ chứ. Sao lại không nhớ được? Lần đó Đông Nhi sáu tuổi. Cũng chẳng biết lão đầu tử anh đột nhiên nghĩ cái gì. Bảo nó học nghệ thuật pha trà. Không cẩn thận bị nước sôi văng vào. Bàn tay nhỏ của nó nổi lên mấy cái mọng nước. Tôi nhìn cũng đau lòng. Không ngờ tính đứa nhỏ này cũng bướng bỉnh. Bị bỏng đến thế cũng không khóc không kêu. Về sau còn chạy đi tìm vua trà nam thành Yến Kinh An Ý Như học trà nghệ. An Ý Như không phải có tiếng là không thu môn đồ sao? Bao nhiêu công tử tiểu thư đi cầu đều không nhận. Cũng chẳng biết tiểu nha đầu này làm thế nào mà cảm động nàng nữa". Hàn lão gia tử bộ dạng cảm thán nói.



"Ha ha. Tiểu Sảng nhà các người cũng không tồi à". Trong lòng Nhiễm lão gia tử vui vẻ. Cũng đi khen hậu bối của Hàn gia.



"Cháu trai làm sao tốt như cháu gái chứ? Cháu gái chính là tiểu tri kỷ, là áo bông của ông. Anh xem. Tinh Thần ở bên ngoài bận rộn như thế mà vẫn cố ý chạy về thăm anh. Đông Nhi... đúng rồi. Đông Nhi đâu rồi? Sao gần đây không thấy nó?"



"Đông Nhi đi Hong Kong thu album. Còn một số MTV phải đi ra nước ngoài lấy cảnh. Trong thời gian này nó cơ hồ chân không dính biên. Bay tới bay lui ở bên ngoài. Đĩa nhạc đầu tiên của nó sắp thu thành công. Theo như nhật trình thì cũng sắp về rồi". Nhiễm Tinh Thần ở bên cạnh giải thích. Giọng nói không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh. Ở trước mặt hai lão nhân còn hơi có chút nhuệ khí. Đây cũng là nguyên nhân nàng được mấy lão nhân gia trưởng bối yêu thích. Đặc biệt là Nhiễm gia. Dước tình huống không có nam nhân, lại càng xem nàng là hạch tâm đời thứ ba để bồi dưỡng.



"Thật sao? Đây là một tin tốt ha. Lão già tôi mặc dù nghe không hiểu ca khúc được yêu thích gì đó. Nghe mấy thứ tình yêu lăng nhăng gì đó càng đau đầu. Nhưng nếu là Đông Nhi hát thì tôi nhất định phải nghe thử. Nhìn xem tiểu nha đầu thường ở bên người chúng ta rốt cuộc đã trưởng thành tới mức nào". Hàn lão gia tử vừa cười vừa nói.



"Được rồi lão Hàn, đừng khen hai nha đầu nhà tôi nữa. Anh dù khen thế nào, bọn nó vẫn họ Nhiễm, chẳng lẽ thành cháu gái nhà các người được chắc? Tối nay anh tới tìm tôi để nói cái này sao?" Nhiễm lão gia tử lộ vẻ nghiêm túc, mặc dù bọn họ chỗ ở cũng không xa, hai người cũng thường cùng uống trà chơi cờ, nhưng giống như tối nay, vào giờ này mà chạy tới, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm.



"Ha ha, tôi tới tìm lão đại ca nói chuyện cũng không được à?" Hàn lão gia tử cười sang sảng. "Tôi vốn định thông báo một tin với lão đại ca. Nhưng Tinh Thần đã về, thế chắc lão đại ca đã biết chuyện xảy ra tối nay rồi phải không?"



"Anh nói là chuyện về thằng nhóc Diệp Thu kia à?" Nhiễm lão gia tử nói.


Trong sân không có đèn, nhưng sau khi đẩy cửa gian phòng, bên trong lại đèn đuốc sáng trưng. Trên cửa sổ cũng treo rèm, ánh đèn không xuyên qua. Khe cửa cũng có báo dày chặn lại.



Phòng khách rất lớn, những phòng ở này đều là người địa phương tự mình xây. Không giống chỗ nhà đất là tấc đất tấc vàng, phát huy tham lam và keo kiệt tới cực hạn.



Trong góc phòng khách có một cái bàn, có mấy nam nhân lộ vẻ cảnh giác mà đứng lên nhìn hai người tiến vào, trong tay còn cầm lá bài, súng lục tùy tiện mà đặt ở trên bàn. Trên ghế salon cũng có mấy nam nhân, một bộ dạng sắc bén lãnh khốc, cũng hốc mắt sâu, giống người ở ngoài, đều là trợ thủ đại ca mang từ Mỹ về.



Một nam nhân thân hình cao lớn, để ý thì thấy lùn, ánh mắt sắc bén, trên mặt cũng cực kỳ lãnh khốc đứng ở cửa. Phía dước mặc một cái quần màu gì không rõ, trên người là một cái áo thun bó màu đen, cơ bắp trên người nhô lên, trên cánh tay rắn chắc săm một cái đầu lâu. Sừng sững bất động, những trên người lại có loại sát khí sắc bén đầu máu tanh. Thứ chỉ có quân nhân thân trải trăm trận mới có, nhưng không ngờ lại xuất hiện trên người nam nhân này.



"Đại ca". Quách Thành Chiếu nhìn thấy người này, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, ủy khuất và không cam lòng mấy ngày nay liền đang lên, con mắt liền ươn ướt. Hơn nữa anh em nhiều năm không gặp, lý nên ôm nhau khóc lớn mấy tiếng mới đúng.



Nghĩ như vậy, Quách Thành Chiếu liền nhào tới người nam nhân kia. Định dựa trong lồng ngực gã thống khoái mà khóc một trận.



Phành!



Vào lúc Quách Thành Chiếu sắp nhào vào trong lòng nam nhân, nam nhân kia lại bất ngờ đá một cược, đạp bay thân thể Quách Thành Chiếu ra ngoài.



Liên tục đụng ngã hai cái ghế mới dừng lại được, thân thể Quách Thành Chiếu giống như một cái khung vỡ. Nằm trên đất không làm gì được, vẫn là người trung niên đi theo mình vội chạy tới kéo gã dậy. Mà những người Việt Nam khác đều là bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt.



"Đồ vô dụng. Lúc này mà khóc thì được cái rắm gì? Có bản lĩnh khóc không bằng xách dao đi lên chém mình hai cái". Quách Thành Dương lãnh khốc nói.



Bụng nhộn nhạo đau đớn, nhưng Quách Thành Chiếu cũng không dám kêu đau. Lại nhìn nam nhân gọi: "Đại ca, anh cứu chúng tôi đi".



Bị đại ca của mình một cước đạp bay, nước mắt cũng đồng thời bị tống trở về.



"Không cứu các người, tôi bất chấp nguy hiểm đường xa chạy về làm gì?" Quách Thành Dương tới ghế salon ngồi xuống, từ trong góc lấy ra một hộp thuốc lá, châm thuốc nói.



"Đại ca, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ? Chú hai và chú ba vị cảnh sát theo dõi. Hai tên rùa đen Quách Khai và Quách Dũng thì lại thành nhân chứng bẩn, mấy ngày nữa sẽ mở phiên tòa. Nếu lúc đó hai người bọn chúng lên án chúng ta, Quách gia chúng ta sẽ tiêu đời". Quách Thành Chiếu vẻ mặt gấp gáp nói.



"Vậy để bọn chúng không thể ra tòa là tốt nhất". Quách Thành Dương nhàn nhạt nói.



"Nhưng bọn chúng được cảnh sát bảo vệ tầng tầng".



"Chuyện này giao cho người của anh là được rồi, bọn họ làm những chuyện này rất chuyện nghiệp. Ở Mỹ, cũng không phải là lần đầu làm chuyện này". Quách Thành Dương không nhịn được mà xua tay nói: "Mày chỉ cần nói cho tao biết, còn có ai muốn Quách gia chúng ta tiêu đời".



"Còn có Hàn gia... và Trầm gia". Quách Thành Chiếu nói. Vốn Trầm gia ở trong tràng tranh đấu này cũng không ra lực gì, chỉ vì ngươi nam nhân kia quan hệ tốt với Trầm gia, có thể có người trả thù Trầm gia một lần, Quách Thành Chiếu vẫn là rất thích. Còn Hàn gia là chủ lực đả kích Quách gia, bọn họ trả giá lớn một chút là chuyện đương nhiên.



"Hàn gia? Trầm gia?" Quách Thành Dương vẻ mặt âm trầm cười. "Muốn Quách gia chúng ta bị xóa tên ở Tô Hàng sao? Không dễ vậy đâu. Cho dù chết, chúng ta cũng phải kéo theo kẻ chết chung".