Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 296 : Lái xe an toàn, không vượt đèn đỏ

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Một bộ thanh sam, một thanh trọng kiếm. Đối rượu hát ca, đời người có bao nhiêu?



Hồng trần nhiều buồn cười, si tình là nhàm chán nhất.



Coi trời bằng vung cũng tốt.



Cuộc đời này chưa dứt tâm cũng đã không chỗ nào nhiễu.



Thầm muốn đổi được nửa đời tiêu dao.



Nam nhân một bên nắm trọng kiếm nặng khoảng 10kg trong tay múa kín không lọt gió, phảng phất như mưa bụi cũng không thể chui vào, mà hắn ở bên Tây Hồ điên cuồng lâu như vậy, thanh sam trên người vẫn khô ráo như lúc đầu, không dính chút nước mưa nào. Tay còn lại cầm bầu rượu hồ lô, uống một hớp rượu, múa một hồi kiếm, lại hát bài ca Cuồng, đời người như thế, tiêu dao cực kỳ.



Mà không tương xứng với cái này chính là, lúc nam nhân múa kiếm thì nơi xa xa đang đỗ một chiếc xe nhỏ màu đen. Cửa kính xe mở ra, Hàn Ấu Lăng ngồi ở trong xe dựa vào cửa sổ hút thuốc. Đầu mẩu thuốc sáng tắt, làm nổi bật khuôn mặt có chút âm trầm của gã.



Đời người như quân cờ, mỗi người đều cho mình là một bên nắm cờ, thật ra, hầu hết không người nào không phải là vận mệt quân cờ.



Hàn Ấu Lăng cũng không ngờ Phong Tử này cũng là quân cờ do người nam nhân kia bày ra, bọn Liên Phong Duệ, Quách Thành Chiếu với Phong Tử này ký thác kỳ vọng, hy vọng gã có thể đánh bại Diệp Thu. Nhưng lại không hề biết, hết thảy những chuyện đó đều là vở kịch do bọn họ diễn.



Không ai có thể biết Hàn Ấu Lăng vào lúc biết nam nhân tên là Phong Tử kia là người phối hợp thì ngoại sự kinh ngạc trong lòng, còn có hàn ý đến từ sâu trong linh hồn. Gã tham gia vào trong bố cục cùng Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu, cho nên càng có thể nhận thức rõ loại cảm giác hoang đường này.



Nếu Liên Phong Duệ, Quách Thành Chiếu biết rõ sự thật trước mắt. Nhất định sẽ phun ba ngụm máu tươi mà thăng thiên nhỉ?



Đáng tiếc. Bọn họ nhất định phải đối mặt sự thật như vậy.



Có lẽ là cảm thấy ở trong xe bị áp lực quá. Hoặc là bị ảnh hưởng tâm tình của kẻ điên. Hàn Ấu Lăng cũng đẩy cửa xe đi ra. Một cỗ lạnh buốt thấu xương ập tới. Hàn Ấu Lăng kìm lòng không được mà run lên. Lái xe đi ra mở dù giúp gã. Hàn Ấu Lăng khoát khoát tay ý bảo không cần, gã trở vào xe đi. Rồi ngẩng đầu lên đi về phía Phong Tử.



Ở trước mặt loại nhân vật này, có lẽ không nên biểu hiện đàn bà thái quá mới tốt. Để tránh bị bọn họ coi thường.



Đời người trăm vẻ. Dầm một trận mưa thử mới biết không phải là một loại hạnh phúc.



Trời càng cao tâm càng nhỏ không hỏi nhân quả có bao nhiêu.



Một mình say ngã.



Nay trời khóc mai cười không cầu có người có thể hiểu rõ.



Một thân kiêu ngạo.



Ca hát khiêu vũ.



Đêm dài sáng lúc nào không biết.



Phong Tử múa kiếm càng lúc càng nhanh, tiếng ca cũng càng ngày càng sục sôi, tựa như hào hiệp một đời lang thang Hồng hồ, đao quang kiếm ảnh cố hiện bản sắc nam nhi.



Với thị lực của Hàn Ấu Lăng cận thị hơn hai trăm độ cũng không muốn đeo kính, nên chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ bay qua nhảy lại. Nhưng nhiệt độ thân thể càng ngày càng cao, trong lòng cũng có chút nhiệt huyết sôi trào. Hận bản thân không thể có bảnh lãnh đầy mình này, có thể cầm thanh trường kiếm múa trong mưa phùn.



Có một bộ trang phục và đạo cụ thì càng hay. Nếu mình cũng có thể một bộ thanh sam dài ba thước cầm kiếm xanh, với những cô bé mới lớn sẽ có lực sát thương như thế nào chứ?



Có phải có một số người rất biết ăn mặc không?



Người nam nhân kia như thế, người này cũng thế.



Hàn Ấu Lăng ở một bên nhìn mệt, liền kìm lòng không được mà oán thầm.



"A a. Thật thống khoái". Ca ngừng kiếm nghỉ, Phong Tử ngửa đầu đổ rượu mạnh một mạch, quơ quơ bình hồ lô trong tay về phía Hàn Ấu Lăng, nói: "Tôi rất thích lễ vật do anh tặng này".



Hàn Ấu Lăng cười nói: "Khi còn bé thích xem tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Bình thường đại hiệp hình như đều có một vật tùy thân như vậy. Vừa hay trong nhà cất một cái, nghe nói là vào thời Đường truyền xuống, mà bản thân lại không cần, nên liền chuyển tặng cho anh. Danh kiếm tặng danh sĩ mà".



Cái hồ lô này đúng là từ thời Đường truyền xuống, nhưng không phải là vật trân quý trong nhà mình. Mà là gã dùng một giá cao mới mua được. Đối phó với nhân vật không thích công danh và tiền tài như vậy, nếu muốn mua chuộc thì phải dùng cách đi vòng khác.



Cũng không biết người nam nhân kia làm sao có thể sai gã nghe lệnh làm việc được, thật đúng là có chút hiếu kỳ.



"Tình huống bên kia thế nào rồi? Có tin tức truyền tới không? Nếu hắn đã nói để tôi giúp anh, tôi liền giúp anh giết người là được. Tôi là người thô kệch, nhập môn hơn mười năm, cũng chỉ học được một chút tay nghề". Phong Tử cười ha hả nói. Lời của Hàn Ấu Lăng mặc dù gã không để trong lòng, nhưng vẫn rất vui vẻ.



Ngàn qua vạn qua, chỉ không qua đánh rắm của ngựa. Không ai không thích lời nịnh nọt. Cái tôi thích chính là một ít tay nghề của anh đó, Hàn Ấu Lăng trong lòng thầm nghĩ. Nhìn Phong Tử vẻ mặt thành khẩn, Hàn Ấu Lăng cười nói: "Nghe đồn Quách Thành Dương nhập cư trái phép về nước, có sự che chở của Liên gia, cảnh sát cũng không chắc có thể tìm được chỗ ẩn thân của gã. Người này lòng dạ độc ác, trong tay có không ít án mạng. Nếu bắt được, nhất định sẽ bị bắn chết. Nhưng nếu không bắt được..."



Hàn Ấu Lăng không nói tiếp, cùng là nhân vật ở Tô Hàng. Mấy nhà lại ở không xa. Quách Thành Dương gã đã gặp, đó là người có thể khiến người ta gặp ác mộng. Một số thủ đoạn làm việc của gã Hàn Ấu Lăng cũng nắm rõ một chút, thảm án diệt môn gã đã làm không ít. Nếu không cần thiết, gã thật chẳng muốn kết thù với người như vậy.



Đây cũng là nguyên nhân gã phá lệ coi trọng và dùng nhiều tiền bạc lung lạc Phong Tử này, có gã bảo vệ bên người, Hàn Ấu Lăng cảm giác rất an toàn. Bằng không, ngủ đều phải mở một con mắt.
Diệp Thu cười khổ, lần trước cái đó là công lao của mình à? Hoàn toàn là công lao của Nhiễm Đông Dạ và đám chị em của nàng cả.



Nhớ tới chuyện này, Diệp Thu lại nghĩ tới Nhiễm Đông Dạ. Đã lâu không gặp cô gái này, chẳng lẽ nàng gần đây bận nhiều việc sao?



Với tính cách của nàng, nếu biết mình đang ở Yến Kinh, nhất định sẽ qua tìm mình mới đúng.



Cho dù thế nào, chức lớp trưởng này Diệp Thu đẩy không được. Đành đáp ứng chuyện Trần Hải Lượng nói, sau khi về lại ném cho Dương Nhạc vậy. Dù sao gã đó với chuyện cũng tương đối thích.



Sau khi kết thúc khóa buổi sáng, Diệp Thu từ chối lời mời cùng ăn cơm của bọn Dương Nhạc, Lam Khả Tâm, sau khi chào Đường Quả, lại mở cỗ xe Đông Phương chạy tới bệnh viện.



Bố lão gia tử bởi vì mình liên lụy mà bị thương nằm viện, hôm qua có việc không thể tới. Hôm nay nếu không tới thăm một chút, hắn thật không yên lòng.



Bố Bố một mình chiếu cố người bệnh, sợ là thân thể cũng chịu không nổi.



Diệp Thu chạy đi mua chút đồ ăn vặt nhét vào trong xe, con gái đều thích đồ ăn vặt, Bố Bố có thể đang bầu bạn với Bố lão gia tử cho tới lúc hết giờ. Nên lại đi tiệm cơm kêu mấy món ăn, một chút canh. Giúp lão gia tử và Bố Bố đổi khẩu vị cũng tốt. Nghĩ một chút, lại đi tới tiệm thuốc, lúc này mới xách bao lớn bao nhỏ chạy tới phòng bệnh.



Gõ cửa, trong phòng truyền sau khi truyền tới giọng nói trong trẻo mời vào của Bố Bố, Diệp Thu liền đẩy cửa đi vào.



Bố Bố đang ngồi bên giường cùng ông nói chuyện, khí sắc Bố lão gia tử cũng tốt hơn nhiều. Thấy Diệp Thu đi vào, phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau.



Bố Bố còn tưởng là y tá kiểm tra phòng, không ngờ là Diệp Thu, sắc mặt cứng đờ, liền quay đi.



Nhưng Bố lão gia tử lại mặt đầy vui mừng, cười nói: "Coi như là thằng nhãi cậu có lương tâm. Nếu hôm nay không tới thăm ta, hết bệnh rồi ta cũng sẽ không nghiên cứu cái chiếc nhẫn đồ bỏ kia của cậu".



"Thân thể lão có đỡ hơn chút nào không?" Diệp Thu cười hỏi.



"Đỡ hơn nhiều. Khôi phục rất nhanh, ta thậm chí còn muốn xuất viện đó. Nhưng bác sĩ với cháu gái ta lại không đồng ý". Bố lão gia tử nói.



"Lão gia tử. Cháu có chút đồ ăn, lão thử xem có hợp khẩu vị không". Diệp Thu đặt mấy thứ đó lên bàn trước giường bệnh.



Bố Bố thấy Diệp Thu mang đồ ăn tới, vội đi vào phòng bếp trong phòng bệnh chuẩn bị bát đũa. Diệp Thu cũng làm bộ muốn rửa tay mà vào phòng bếp.



Bố Bố biết Diệp Thu đi theo vào, thân thể cứng ngắc, cảm giác ánh mắt hắn dừng lại trên đùi mình, bên tai cũng có chút ngứa. Không biết chuyện gì xảy ra, từ sau khi xảy ra quan hệ với Diệp Thu, Bố Bố cũng không dám mặc quần sort nữa.



"Cái này cho cô". Diệp Thu thứ trong túi áo nhét vào trong túi quần Bố Bố.



Hắn tặng lễ vật cho mình sao? Tim Bố Bố đập thình thịch.



Hừ, nam nhân quả nhiên như thế, không có ai là người tốt. Sau khi chiếm tiện nghi người ta, liền muốn mua lễ vật đuổi đi à?



Sẽ là cái gì chứ? Nhẫn? Bông tai? Vòng cổ?



"Chắc vẫn còn kịp nhỉ". Diệp Thu nói.



Trong đầu Bố Bố rối thành một mớ bòng bong, ngay cả vòi nước chảy róc rách cũng không phát hiện.



Mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Diệp Thu đây?



Vò đã mẻ lại sứt, dù sao cũng đã xảy ra quan hệ với hắn, vậy thì làm bạn gái của hắn sao?



Nhưng tình cảm vẫn chưa tới mức đó, hơn nữa... hơn nữa hắn không có mở miệng mà.



Lễ vật của hắn mình xử lý sao đây?



Nhận? Hay là từ chối?



Lần đầu tiên đối mặt với vấn đề phức tạp như vậy. Hai tư tưởng tiếp nhận và cự tuyệt không ngừng quanh quẩn trong đầu. Nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn không quyết định được.



Mẹ không có bên cạnh, không thể nói cho ông. Bạn thân có cũng mấy người, nhưng có thể nói cho các nàng biết chuyện này sao? Bạn thân chính là dùng để bán đứng, sợ là mình vừa nói cho các nàng biết, tất cả bạn bè ngày mai đều biết chuyện mình bị người cưỡng gian mất.



Chắc là vẫn còn kịp? Còn kịp gì? Bố Bố lúc này mới nhớ tới câu nói cuối cùng của Diệp Thu.



Đợi đến khi Diệp Thu rửa tay xong rời khỏi đây, Bố Bố từ trong túi lấy ra một cái gói được đóng gói rất đẹp, phía trên có một dòng chữ nhỏ màu đen: Dục đình (ngừa chửa tránh thai), ngừa thai khẩn cấp trong bảy mươi hai tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Chắc là vẫn còn kịp?



Có người nói, yêu nàng, sẽ không để nàng bị thương. Một phần thuốc tránh thai khẩn cấp là lễ vật rất tốt.