Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 312 : Tuyết bay ngoài cửa sổ, trong phòng sắc xuân ngập tràn (3)

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Trầm Mặc Nùng quay mặt qua, vẫn không nói chuyện với Diệp Thu.



Diệp Thu lại ngáp một cái. Quấn chăn lăn ra ngoài. Trầm Mặc Nùng cảm giác được thân thể Diệp Thu dán qua. Lại nhích ra ngoài, Diệp Thu rất nhanh lại lăn tới.



Khi Trầm Mặc Nùng chen đến mép giường, lại nhích ra ngoài nữa sẽ lăn xuống đất, Diệp Thu mới không động đậy nữa. Thân thể hai người dính sát vào nhau.



Tiếp theo, Diệp Thu lặng lẽ vén một góc chăn lên, duỗi chân ra ngoài, giống như bộ đội trinh sát, tới gần thân thể Trầm Mặc Nùng, thấy nàng không phản ứng, sau đó chậm rãi chui vào trong chăn nàng.



Thân thể Trầm Mặc Nùng lạnh như bặng, quấn cái chăn, nhưng không cách nào ngắn chân kia của Diệp Thu tiến vào.



Khi Diệp Thu chia mình thành vài khối, nhét từng bộ phận của mình vào trong chăn của Trầm Mặc Nùng, cũng tốn hơn nửa tiếng, thiếu chút nữa mệt mỏi mà thiếu kiên nhẫn.



Hai tay Trầm Mặc Nùng che ngực, dùng lưng hướng về phía Diệp Thu, thân thể co thành hình vòng cung, trong đầu hỗn loạn, lúc đang phân vân nên chấp nhân hay cự tuyệt, Diệp Thu đã đưa tay ôm thân thể nàng.



"Một người ngủ lạnh". Diệp Thu nhẹ giọng ở bên tai nàng nói.



Giai nhân trong lòng, mặc dù ôm Trầm Mặc Nùng cách y phục, nhưng Diệp Thu vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng với đường cong, lực đàn hồi kinh người kia của thân thể Trầm Mặc Nùng. Mà dương căn phía dưới cũng như một thanh trường mâu đâm vào mông Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng cảm nhận được sự cứng rắn và nóng rực phía sau. Càng tâm loại như ma.



Thân thể hai người dính sát một chỗ, nhiệt độ tăng vọt. Diệp Thu duỗi tay tiến vào vạt áo trước của Trầm Mặc Nùng, đẩy hai tay của nàng ra, chiếm quyền sở hữu và khái phá tạm thời đại bạch thỏ, phát hiện trên người Trầm Mặc Nùng đã có mồ hôi bịn rịn. Nguồn truyện: Truyện FULL



Lạnh phải mặc thêm quần áo, nóng lên tất nhiên phải cởi quần áo. Đây là vấn đề rất đơn giản.



Diệp Thu nhẹ nhàng kéo dây lưng đồ ngủ Trầm Mặc Nùng ra, sau đó giật áo ngủ của nàng sang một bên, lộ ra hơn phân nửa vai mềm, Diệp Thu nhẹ nhàng hôn lên.



Vai, cổ, vành tai, tóc. Sau đó tìm được cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang thở dốc kịch liệt kia, lập tức ngăn lại.
"Nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài". Diệp Thu khó xử nói.



"Em biết. Có thể giấu một ngày thì giấu một ngày đi. Cho dù cần giải thích với nàng, cũng nên để em nói đi". Trầm Mặc Nùng mặc dù thân thể giống như con mèo nhỏ lười biếng rúc trong lòng Diệp Thu, nhưng người lại không phục trạng thái tâm tư nhẵn nhụi ban đầu. Cố gắng nghĩ tới động tác bổ cứu sau đó.



Diệp Thu không đáp, chỉ nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, người cũng có chút ngây ngốc.



"Diệp Thu. Đáp ứng em đi". Trầm Mặc Nùng cố chấp nói.



"Không được". Diệp Thu lắc đầu.



"Tại sao?" Trầm Mặc Nùng có chút tức giận.



"Bởi vì đây không thể là lần cuối được". Diệp Thu sắc mặt gian gian nhìn Trầm Mặc Nùng trong lòng, ghé bên tai nàng nói một câu, nàng lập tức mặt đỏ bừng, con mắt sắp nhỏ ra nước.



"Nếu e không đồng ý, anh liền cự tuyệt đáp ứng yêu cầu của em". Diệp Thu chơi xấu nói.



Trầm Mặc Nùng bất đắc dĩ, nói: "Được rồi. Nhưng mà... ở lần này thì là lần cuối đấy".



Ngoài cửa số tuyết đầy trời, trong phòng sắc xuân ngập tràn.



Chính đạo là: Gió tuyết gãy nhụy non, vàng nhạt chồng đỏ tươi.



Xương mềm nghiêng giường ngọc, hồn bay chín tầng trời.