Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 313 : Vũ khí lạnh va chạm với vũ khí công nghệ cao

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Huyện Dư Hàng là một huyện thuộc Tô Hàng, khoảng cách chặng đường tới Tô Hàng khoảng chừng ba mươi dặm. Là chỗ giao giữa hai chỗ Dư Tô và Tô Hàng, là đồng ruộng trải dài cùng nhà nông rất thưa thớt. Bình thường lúc chính phủ sửa đường, kiến trúc hai bên đều sẽ dỡ bỏ.



Có mấy gian may mắn có thể giữ lại, cũng hoang phế sập xệ xuống. Ở chỗ này trước kia không có thôn mà cũng chẳng có tiệm, không có bao nhiêu người có thể đủ an tâm mà tiếp tục ở. Nhưng thỉnh thoảng sẽ thấy một nhà máy sửa ô tô hoặc là quán cơm vẫn còn hoạt động bình thường.



Tuyết rơi năm nay đặc biệt lớn, tuyết đọng trên đường bị ô tô nghiền nát, nước đọng trên đó còn chưa kịp chảy đi, lại gặp lạnh kết thành băng một lần nữa. Xe đi trên đó đều trượt, nguyên một đám đều không thể không cẩn thận, thậm chí có một số xe vận tải tải trọng lớn còn phải kéo một cái dây xính phòng trượt ở phía sau.



Két!



Một xe tải ở một giao lộ vắng vẻ ở quốc lộ 207 từ Tô Hàng đi thông Dư Hàng dừng lại, có người nhỏ giọng gọi một tiếng, cho nên liền từ trong xe tải bước xuống đoàn người. Nguyên một đám mặc áo khoác đen, trên đầu đội mũ, mặc dù đều rất chú ý, nhưng ủng da trên chân vẫn giẫm mặt đất rung động lộp cộp.



Có người dùng giọng điệu cổ quái nhỏ giọng phàn nàn, không thể nghi ngờ là nói thời tiết Trung Quốc rét lạnh, sau khi bị người quát một tiếng, liền không có ai còn dám nói, nguyên một đám trầm mặc đi trên con đường bị tuyết trắng che phủ kia.



Liên Hi Vọng quấn chặt áo da trên người, lại kéo mũ da trên đầu xuống mặt, quay đầu lại nhìn bọn người nước Tây Tạng sau lưng đều im lặng mà theo ở phía sau, lúc này mới thầm hừ một tiếng, bước thấp bước cao ở phía trước dẫn đường.



Liên Hi Vọng là người dẫn đầu cho những người Việt này, bọn họ ở sự che chở của thế lực Liên gia to lớn từ đường thủy nhập cư trái phép tới đây, lại thông qua thuyền đánh cá đến cảng Dư Hàng, một đường cẩn thận vô cùng, lúc này mới những gã kiệt ngạo bất tuân lại không rành ngôn ngữ dẫn tới đích.



Tiếp nhận đám người kia khiến Liên Hi Vọng rất buồn bực. Không nói tính nguy hiểm trong đó, một thời gian ngắn gần đây cảnh sát Tô Hàng giống như bị điên, bắt người khắp nơi. Còn có vô số cọc sáng dùi tối, muốn che dấu thân phận của bọn họ thật sự là hao hết tâm cơ. Hết lần này tới lần khác đám người kia quen coi trời bằng vung, hơn nữa còn không phối hợp cực kỳ. Liên Hi Vọng sau khi để bọn họ chịu mấy lần đau khổ. Lúc này mới đè sự kiêu ngạo của bọn họ xuống.
Liên Hi Vọng lại đi một hồi, mới trở về quốc lộ 207, lại đi về trước hơn mười mét, mới thấy xe tải màu xám chở bọn họ tới kia. Phủi tuyết đọng trên chân, Liên Hi Vọng kéo cửa xe ra, nói: "Về thôi".



Xe tải màu xem rời đi một lát, một chiếc xe Audi màu đen từ từ chạy tới. Ba nam nhân từ trong xe chui ra.



Diệp Thu tiếp nhận điếu thuốc từ Hàn Ấu Lăng đưa tới, cảm thán nói: "Xem ra Liên gia đã nắm được Quách Thành Dương. Liên Phong Duệ xem Quách Thành Dương là một coi bài tẩy, nhất định sẽ trợ giúp nhân lực, vật lực cho hắn. Nếu có thể diệt trừ cả Liên gia, Tô Hàng liền thanh tĩnh".



Hàn Ấu Lăng dùng bật lửa giúp Diệp Thu châm lửa, dùng ngón tay chỉ chỉ bầu trời tối như mực không có một tia sáng, nói: "Trước tiên cần ổn định đoàn kết ở Tô Hàng đã".



Diệp Thu hiểu ý gật đầu, Tô Hàng sẽ không chịu được thêm sự rơi rụng của một gia tộc lớn nữa.



"Thật sự không cần điều ít nhân thủ tới sao?" Hàn Ấu Lăng có chút không yên lòng hỏi. Chỉ ba người bọn họ, làm sao có thể đối kháng với những tay có vũ khí hạng nặng kia?



"Không cần. Đủ người rồi". Diệp Thu cười liếc Phong Tử đang giơ hồ lô uống rượu, cười nói: "Phong Tử, anh bình thường không phải là khinh thường uy lực vũ khí công nghệ cao sao? Tối nay để chúng tôi chứng kiến một chút sự quyết đấu giữa vũ khí lạnh với vũ khí công nghệ cao đi".



Phong Tử lau vết rượu trên mặt, trọng kiếm gánh trên vai gõ mui xe, cười ha hả nói: "Sẽ như anh mong muốn".